Điều giản dị
Minh vốn có thói quen làm việc muộn. Những đêm ngồi trước màn hình máy tính đến hai, ba giờ sáng là chuyện thường, đến nỗi vợ anh phải liên tục nhắc nhở: "Thế này mà không ốm mới lạ". Ấy vậy mà không ít lần, khi đồng hồ báo thức reo vang, anh lại vội vã khoác áo, nhai vội miếng bánh mì rồi lao đi làm với khuôn mặt còn ngái ngủ. Anh biết thói quen này chẳng tốt chút nào, nhưng công việc chồng chất và deadline đuổi theo, thành ra đêm nào cũng trì hoãn giấc ngủ.
![]() |
|
Minh họa: AI. |
Vậy mà sáng hôm ấy, chẳng hiểu tại sao, Minh bỗng tỉnh giấc khi trời còn mờ mờ sáng. Có lẽ do tiếng chim hót xa xa từ những tòa nhà bên cạnh. Anh cố nhắm mắt, mong ngủ thêm được chút nữa nhưng lại tỉnh như sáo. Thôi thì dậy vậy. Anh khẽ gạt tấm chăn, rón rén rời khỏi giường để không làm vợ con thức giấc.
Pha một ly cà phê nhạt, anh bước ra ban công nhỏ của căn hộ tầng mười hai. Ngoài kia, thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ. Những dãy nhà cao tầng im lìm, đèn đường vàng vọt in bóng xuống những con phố vắng. Gió sớm se se, mang theo hơi ẩm của đêm qua, khiến lòng anh bỗng thấy nhẹ nhàng. Lần đầu tiên sau bao năm, anh đứng trên ban công vào giờ này, cảm nhận sự tĩnh lặng hiếm có của thành phố lớn.
Bỗng nhiên, trong góc ban công tối tăm, ánh mắt anh bắt gặp một chấm xanh nhỏ li ti. Tò mò, anh cúi xuống xem xét kỹ hơn. Đó là một khóm cỏ nhỏ, mọc lên từ khe nứt giữa những viên gạch lót nền, bên cạnh là vài chiếc lá tròn xanh mướt của cây gì đó anh không rõ tên. Chắc hẳn chúng đã nảy mầm từ những hạt giống bay theo gió, rơi vào đây từ bao giờ, rồi lặng lẽ lớn lên mà anh chưa từng để ý.
Minh mỉm cười, ngạc nhiên và xúc động trước sức sống bền bỉ ấy. Trong môi trường khắc nghiệt không có đất màu, chỉ có ít ánh nắng chiều, nước mưa thỉnh thoảng mà cây vẫn xanh tươi, những chiếc lá còn đẫm sương mai. Từ hôm ấy, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên Minh làm là ra ban công xem cây. Anh thấy mình mong chờ những khoảnh khắc yên tĩnh này một cách kỳ lạ. Khóm cây nhỏ như biết có người quan tâm, ngày càng xanh tươi hơn. Lá cỏ dài ra, những chiếc lá tròn cũng to dần, căng tràn sức sống. Anh bắt đầu tưới nước cho chúng mỗi ngày, cẩn thận để không làm úng rễ, như chăm sóc một đứa trẻ cần được yêu thương.
Rồi những cơn gió đầu mùa đông ào ạt kéo đến. Trời chuyển lạnh, mưa phùn kéo dài nhiều ngày. Nhìn ra ngoài, những hàng cây trong khu phố đã bắt đầu vàng lá, héo úa. Minh lo lắng cho khóm cây nhỏ của mình. Anh lên mạng tìm hiểu, rồi cẩn thận mua về một chiếc chậu nhỏ, một ít đất tốt, nhẹ nhàng chuyển cây sang nơi ở mới. Vợ anh đứng nhìn, mỉm cười: "Từ bao giờ anh lại yêu thiên nhiên thế này?".
***
Tháng Mười Hai đến, không khí lạnh đậm đà hơn. Trời âm u nhiều tuần liền không thấy nắng. Công việc cuối năm dồn dập, áp lực từ những dự án mới khiến Minh lại rơi vào vòng xoáy thức khuya, dậy muộn như xưa. Có những sáng anh chỉ kịp chạy vội ra ban công, nhìn khóm cây một cái rồi vội đi làm.
Và thế là khóm cây nhỏ bắt đầu héo úa. Những chiếc lá xanh tươi ngày nào giờ chuyển vàng, nâu rồi rụng lả tả xuống nền gạch. Minh thấy lòng mình nặng nề theo. Anh tăng cường tưới nước, mua cả phân bón về, nhưng cây vẫn ngày càng yếu ớt như thể đang từ từ buông xuôi. Buổi tối, nhìn khóm cây héo hon trong ánh đèn vàng, lòng anh quặn thắt như đang chứng kiến một người bạn thân dần ra đi mà bất lực.
Rồi một đêm cuối tháng, cơn gió mùa đông dữ dội ập đến. Tiếng gió hú qua những khe cửa tưởng như rung cả khung nhà. Minh vùng dậy giữa đêm, chạy vội ra ban công. Cảnh tượng trước mắt khiến tim anh như ngừng đập: Chậu cây đã bị gió thổi ngã, đất tung tóe khắp nơi. Khóm cây nhỏ nằm lệch trong chậu vỡ, rễ lộ ra ngoài, trông thật tàn tạ. Anh quỳ xuống, ôm lấy cây trong tay, cảm giác như đang ôm lấy một sinh linh đang hấp hối.
Đêm ấy, Minh thức trắng để tìm hiểu cách cứu cây. Anh đọc hàng chục bài viết, xem những video hướng dẫn, rồi cẩn thận trồng lại cây vào chậu mới, che chắn gió cho nó, thì thầm những lời động viên như dỗ dành một đứa trẻ bị ốm. Lần đầu tiên sau bao năm, anh cảm thấy mình thật sự quan tâm sâu sắc đến một sự sống nào đó ngoài công việc và gia đình.
Những ngày sau đó, Minh chăm cây như chăm người bệnh. Anh dậy sớm để kiểm tra cây, điều chỉnh ánh sáng, độ ẩm. Chiều về là lại ra ban công ngồi cạnh khóm cây, thì thầm kể chuyện như thể nó có thể hiểu được. Vợ anh thỉnh thoảng ra nhìn, thấy anh ngồi bên chậu cây như thế, lòng cũng xao xuyến. Có những chiều, cả gia đình ngồi trên ban công, con gái nhỏ cũng học theo bố, khẽ vuốt những chiếc lá héo.
Rồi kỳ diệu thay, sau gần một tháng, từ gốc cây tưởng chết, một chồi non màu xanh nhạt nhú ra. Minh thấy lòng như vỡ òa. Anh gọi vợ con ra xem, cả nhà vui mừng như thể vừa chào đón một thành viên mới. Từ đó, mỗi ngày lại có thêm những chiếc lá non, khóm cây dần hồi sinh một cách thần kỳ.
Tết đến, trời ấm áp, khóm cây đã xanh tươi trở lại hơn cả lúc ban đầu. Những buổi sáng, Minh dậy sớm, không phải vì thức khuya ít đi, mà vì muốn được chứng kiến những giọt sương mai long lanh trên lá, muốn được chào hỏi người bạn nhỏ đã cùng anh vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Công việc vẫn bận rộn, nhưng anh đã biết cách cân bằng, biết rằng có những thứ quan trọng hơn deadline.
Một sáng cuối tháng Giêng, khi bước ra ban công như thói quen, Minh bỗng thấy điều không thể tin nổi: Giữa những chiếc lá xanh mướt, một nụ hoa nhỏ li ti màu trắng tinh khôi đang chờ nở. Tim anh đập mạnh. Hóa ra, khóm cây ấy không chỉ là cỏ dại như anh vẫn nghĩ, mà là một loài hoa nào đó, đã kiên nhẫn suốt mùa đông để chờ đến phút này.
Vài ngày sau, bông hoa đầu tiên nở rộ. Nhỏ bé, giản dị, nhưng đẹp đến nao lòng. Minh đứng ngắm, nước mắt ứa ra. Anh hiểu, suốt thời gian qua, không chỉ anh đang chăm sóc cây, mà cây cũng đang chăm sóc tâm hồn anh. Những buổi sáng yên tĩnh bên góc vườn nhỏ đã dạy anh tìm lại sự bình yên giữa cuộc sống hối hả, dạy anh về sự kiên nhẫn, về tình yêu thương không điều kiện, về việc đợi chờ và tin tưởng.
Bông hoa nhỏ ấy như một lời cảm ơn thầm lặng. Và Minh chợt nhận ra, từ khi có khóm cây nhỏ, cuộc sống của anh đã thay đổi nhiều. Anh trở nên kiên nhẫn hơn với con, hiểu biết hơn với vợ, bình tĩnh hơn trong công việc. Khóm cây đã dạy anh cách sống chậm lại, cách trân trọng từng khoảnh khắc.
Từ đó, dù bận đến mấy, Minh vẫn dành ít nhất mười lăm phút mỗi sáng để đứng bên khóm cây. Và những chiều cuối tuần, cả gia đình cùng ra ban công, con gái học cách tưới nước, vợ anh ngồi đọc sách bên cạnh. Góc ban công nhỏ đã trở thành trung tâm của những khoảnh khắc yên bình nhất trong ngôi nhà.
Mùa xuân năm sau, khi khóm cây đã thành một bụi hoa nhỏ với hàng chục bông hoa trắng nở rộ, Minh thường ngồi bên đó vào những buổi chiều muộn, ngắm thành phố đang chuyển mình trong ánh hoàng hôn. Anh nhớ lại buổi sáng đầu tiên tình cờ phát hiện ra vài chiếc lá xanh trong góc ban công tối tăm. Ai mà nghĩ được cái mầm nhỏ bé ấy lại thành vẻ đẹp tuyệt vời thế này.
Có lẽ, cuộc đời cũng như vậy. Điều tốt đẹp nhất thường bắt đầu từ những giản dị, không ai chú ý. Và chỉ cần một chút tình yêu, một chút kiên nhẫn... chúng sẽ nở hoa rực rỡ, làm đẹp cả một khoảng trời, một cuộc đời.
Bắc Ninh














Ý kiến bạn đọc (0)