Khắc trong tim sâu thẳm ánh nhìn
BẮC NINH - Ở nơi này, mùa hạ đã để lại những dấu chân cuối cùng trên bậc thềm thời gian. Mỗi hoàng hôn nghe tiếng chim xa vắng, con nhận ra lòng mình như nhớ mẹ nhiều hơn...
Con nhắm mắt lại và để khuôn mặt mẹ dịu dàng hiện ra trong tâm trí. Như có những vạt nắng thanh lành, ấm áp chiếu rọi qua vùng trời mùa hạ, con thấy lòng mình dịu lại trong niềm an ủi, vỗ về. Giữa lắng yên, con đã chìm vào miền hồi tưởng mênh mang, gợi lại trong sâu thẳm con tim ánh nhìn của mẹ.
Con nhớ màu mắt mẹ bàng bạc bóng thời gian. Đôi mắt đã trũng xuống bởi những đa mang dâu bể, cùng bao nỗi thao thức đêm đêm. Đôi mắt như thắp lên ánh lửa nguồn cội trong tim mỗi đứa con xa, tựa ngọn đèn dầu vặn nhỏ mà bền bỉ cháy, xua hết những tăm tối mịt mù giữa lòng người, chỉ có quầng sáng của yêu thương và lương thiện. Đôi mắt dẫu óng ánh giọt vui hay đục ngầu nước mắt, thì mãi mãi vẫn hướng về đàn con, như một lẽ bất biến của đời sống này.
![]() |
Minh họa: AI |
Con nhớ buổi chiều mùa hạ trở về nhà sau quãng ngày dài, lần đầu xa mẹ. Tuổi mười tám, con tựa một chú bê non luôn khao khát hơi ấm từ lòng mẹ, từ bàn tay mẹ xoa dịu chở che. Ngõ vắng dẫn về hiên nhà lộng gió, chưa tới cánh cổng tre mà con đã cuống quýt cất tiếng gọi “Mẹ ơi”. Từng tiếng vỡ oà niềm thương, nỗi nhớ, để rồi nhận ra chỉ có mẹ mới có thể khoả lấp nỗi trống rỗng trong con. Con chợt nghĩ, những mùa gió không có mẹ ở bên sẽ lạnh nhường nào, khi từng đêm thiếu vắng lời thủ thỉ của mẹ. Giọng nói của mẹ dẫu trầm nhẹ bên tai hay vọng từ miền hồi tưởng, thì cũng khiến sóng gió đang cuộn trào giữa lòng con bỗng dừng lại. Rằng khi nhìn vào mắt mẹ, mọi đau thương ở đời đều sẽ hoá hư không, bởi con còn có mẹ, còn nếp nhà khiêm nhường mà dịu vợi bóng hình ấu thơ.
Ở nơi này, mùa hạ đã để lại những dấu chân cuối cùng trên bậc thềm thời gian. Mỗi hoàng hôn nghe tiếng chim xa vắng, con nhận ra lòng mình như nhớ mẹ nhiều hơn. Nỗi nhớ thường trực tựa những hòn than đỏ vùi dưới tro tàn, vẫn âm thầm toả hơi ấm mỗi sớm mai se lạnh, gió cuộn về trong làn khói xám. Nơi góc bếp của mẹ, mỗi lần con khăn gói quay về an trú, đều nhận ra ánh lửa như reo vui giữa lòng mình. Để rồi, con luôn nhớ màu mắt mẹ tựa màu sương sớm mỏng tang, loang trên những nếp nhà xứ sở. Mà khi nào trở về, soi bóng mình vào màu mắt ấy, con cũng thấy mình chỉ như đứa trẻ chơi xa thèm được nghe tiếng mẹ gọi về. Thèm được mẹ à ơi ru hết đa đoan của đời này, trên cánh võng nao lòng dấu vết tuổi thơ.
Ở bên mẹ, con trở về nguyên sơ là chính mình, chân thật và vẹn nguyên. Những lúc ấy, không có mặt của những lọc lừa dối trá, của những vết thương vô hình mà bằng cách này hay cách khác, thế gian ngoài kia người ta vẫn để lại trong nhau. Trở về và lau khô giọt thương ngân ngấn vương trên mắt mẹ, rồi thấm thía rằng, đời sống này có gì buốt lòng hơn khi thấy nước mắt mẹ ta rơi. Và, có khoảnh khắc nào bùi ngùi hơn khi quay đầu nhìn lại là dáng mẹ trong chiều, lặng nhìn từng đứa con rời gót xa quê, bởi đã trót neo đời mình vào thị thành hun hút. Con nhận ra bấy lâu con vẫn đang tập làm cánh chim xa mẹ, vì đã bao lần rời quê mà vẫn còn như bỡ ngỡ. Vẫn còn như thuở mới ra ràng, cõng trên lưng bộn bề ước mơ.
Ý kiến bạn đọc (0)