Lặng nghe tiếng gió trở mùa
Một sớm mai thức giấc, tôi thoáng rùng mình khi bắt gặp cơn gió đầu mùa mang theo hơi lạnh khẽ lùa qua khung cửa. Không còn cái nắng hanh hao, vàng rực của những ngày thu cuối mà thay vào đó là khoảng trời màu xám âm u, buồn bã. Thoảng nghe trong gió lạnh tiếng xào xạc của muôn vàn cây lá, tiếng rơi nghiêng rất khẽ của chiếc lá vàng lìa cội vừa đáp xuống mặt đất. Trên nền trời xa, những cánh chim di cư mải miết bay trong vội vã hướng về phương Nam ấm áp. Gió trở mùa báo hiệu mùa đông đã đến rất gần khiến lòng người chùng xuống, khơi dậy bao cung bậc cảm xúc bâng khuâng, xao động từ nơi thẳm sâu nhất của tâm hồn.
![]() |
|
Minh họa: Hiền Nhân |
Ta lặng nghe trong tiếng gió trở mùa những thanh âm tất bật lo toan của một mùa đông sắp về. Những tiếng thở dài khẽ buông khi cuộc sống ngày càng trở nên khó khăn bởi quê hương vừa đi qua mùa bão lũ. Ruộng đồng, vườn tược tiêu điều, bao gia đình trở nên trắng tay sau một đêm mưa bão. Trong hoàn cảnh ấy, những đoàn xe cứu trợ lại hối hả nối đuôi nhau đến vùng bão lũ để tiếp thêm sức lực, niềm tin và gieo mầm sự sống. Bàn tay lao động lấm lem khẽ gạt đi những giọt nước mắt rồi dứt khoát đứng dậy trong đau thương với hy vọng vào ngày mai, mặt trời sẽ lại bừng lên soi sáng và hong khô những ngôi nhà từng lút sâu trong biển nước, những hàng cây đổ ngã sẽ xanh tươi màu lá sau khi được chống dựng lên và biết bao ngôi trường sẽ lại tưng bừng tiếng trống đón em thơ đến trường.
Ta nghe tiếng gió trở mùa luồn qua những bụi tre kẽo kẹt, qua tán lá bàng xào xạc, qua khóm cúc vàng rung rinh chớm nở trước hiên nhà rồi lùa nhẹ qua khe cửa, gợi lên bao thanh âm kỷ niệm từ quá khứ. Thuở bé thơ, mỗi khi đến mùa gió chướng, hơi lạnh bắt đầu tràn về, mẹ tôi lại mang chăn áo mùa đông ra phơi phóng cho quần áo thơm vương mùi nắng sau thời gian xếp cất trên ngăn tủ. Đêm đến, mấy mẹ con, bà cháu quây quần bên bếp lửa bập bùng. Bà nội ngồi trông nồi cám lợn còn mẹ cặm cụi khâu vá những tấm áo sờn rách của cả nhà. Bàn tay mẹ gầy guộc đầy những vết chai sần vẫn thoăn thoắt đưa những mũi kim mềm mại như thể đang thêu một tác phẩm gì đó quý giá, mỗi mũi kim là bao yêu thương thầm lặng. Tôi kéo ghế, ngồi tựa sát vào lòng bà, vừa nhìn mẹ đưa kim vừa chăm chú lắng nghe bà kể chuyện cổ tích mà không biết chán, cho đến khi mẹ khẽ nhắc: “Đi ngủ thôi con, mai còn dậy sớm đến trường. Gió đổi mùa rồi, từ nay ra đường nhớ phải mặc đủ ấm, nếu không sẽ bị cảm lạnh”. Câu nói quen thuộc ấy, tôi đã nghe suốt những mùa đông tuổi thơ, để rồi sau ngày mẹ mất, mỗi khi gió trở mùa báo đông về, cảm nhận hơi lạnh thấm vào da thịt, tôi lại thấy trái tim mình se thắt vì nhớ mẹ.
Tạo hóa cứ thế xoay vần, tôi dần lớn lên, rời xa mái nhà thân yêu, xa quê bước vào những ngã rẽ cuộc đời, chẳng còn mấy khi dành thời gian và tâm trí để lặng nghe tiếng gió trở mùa. Phố thị nhộn nhịp với những trung tâm thương mại hiện đại, khu vui chơi sầm uất và những tòa nhà chọc trời với guồng quay công việc tất bật đã chiếm hết thời gian của tôi, cuốn tôi vào nhịp sống vội vã. Cho đến một ngày cuối thu, có dịp ngồi ngắm mưa trong quán cà phê tĩnh lặng, lắng nghe bản nhạc trầm thánh thót, tôi chợt nhận ra lâu nay mình đang mải kiếm tìm bao điều to tát xa vời mà quên rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được sống hết mình cho hiện tại. Tháng năm thanh xuân rồi cũng sẽ trôi qua, vạn vật đều phải thay đổi để bước tiếp hành trình của mình và con người cũng vậy. Những mất mát, đổi thay, những khoảng lặng đều là điều tất yếu để ta trưởng thành hơn, có cái nhìn sâu sắc hơn về cuộc sống. Và chính trong sự chuyển động tưởng như hiển nhiên ấy, sẽ thật đáng quý nếu ta có những khoảnh khắc sống chậm lại để biết ơn những điều bình dị quanh mình. Giống như tôi chiều nay, lặng bên hiên nghe tiếng gió trở mùa…
Bắc Ninh














Ý kiến bạn đọc (0)