Non nước ngàn năm
Huyền thoại và sự thực
Là người Việt, chắc ai cũng biết sự tích bọc trăm trứng mà mẹ Âu Cơ sinh ra. Từ cái bọc đó, trăm người con được chia ra phân nửa theo cha Lạc Long Quân xuống biển, còn một nửa theo mẹ Âu Cơ lên núi cùng lớn lên theo năm tháng dựng xây nên dân tộc Việt Nam anh hùng.
![]() |
|
Cột cờ Lũng Cú (Hà Giang). |
Thời niên thiếu, tôi chỉ lơ mơ học và hiểu đơn giản rằng, mảnh đất hình chữ S này đẹp, giàu nên lắm kẻ nhòm ngó xâm lăng. Sự thực hàng nghìn năm giặc phương Bắc chiếm giữ bóc lột nhằm đồng hóa người Việt nhưng dân tộc này đâu dễ khuất phục. “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần… bao đời xây nền độc lập cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên… mỗi bên hùng cứ một phương”- Bình Ngô đại cáo đã từng khẳng định đanh thép như vậy.
Lớn lên, khi là sinh viên đại học, chiến tranh biên giới xảy ra, chúng tôi được huy động đi xây dựng phòng tuyến sông Cầu. Không được xung trận cùng bạn bè trang lứa, những sinh viên hừng hực khí thế chống giặc, ngày đêm dựng phòng tuyến sẵn sàng cho phên giậu Thủ đô.
Bên đền Trương Hống, Trương Hát như văng vẳng lời sấm truyền “Nam quốc sơn hà Nam đế cư/ Tiệt nhiên định phận tại thiên thư/ Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/ Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư” (Sông núi nước Nam, vua Nam ở/ Rành rành phân định tại sách trời/ Cớ sao lũ giặc dám xâm phạm/ Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời).
Những bản tuyên ngôn độc lập đanh thép ấy như có sức mạnh sấm truyền không gì có thể lung lay, để sau này Chủ tịch Hồ Chí Minh thêm một lần khẳng định: “Nước Việt Nam có quyền hưởng tự do và độc lập, và sự thật đã thành một nước tự do, độc lập. Toàn thể dân tộc Việt Nam quyết đem tất cả tinh thần và lực lượng, tính mạng và của cải để giữ vững quyền tự do, độc lập ấy” (Tuyên ngôn Độc lập 1945).
Rừng của ta đẹp, biển của chúng ta rộng và đất đai nước ta phì nhiêu - bao vốn quý ấy đang được gìn giữ bởi bàn tay, khối óc của những người con yêu nước chung nghĩa “đồng bào” đang sinh sống trải dài trên mảnh đất thiêng Việt Nam với tinh thần hay phương châm sống:
Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết
Thành công, thành công, đại thành công.
Ký ức Đất Mẹ
Vốn yêu văn chương, báo chí và trách nhiệm với lựa chọn của mình, mỗi lần có dịp đến một vùng đất nào đó tôi đều làm lễ xin đem về nhà một kỷ vật. Phòng thờ nhà tôi vì thế có mấy chục mẫu đá, khối đất và nước từ những vùng địa linh trong cả nước. Trên mỗi kỷ vật tôi đều ghi xuất xứ và năm tháng lưu giữ. Giờ thì mỗi khi có dịp, tôi lật lại những kỷ vật đó bởi mỗi thứ như ký ức vọng về, kể cho nghe một câu chuyện về Đất Mẹ cũng như ghi dấu bước chân mình.
Tôi từng nghe rõ ràng hơn cả là ký ức mảnh đất thiêng núi Nghĩa Lĩnh (Phú Thọ), núi Các Mác - suối Lê Nin (Cao Bằng) và đặc biệt là những viên đá nơi cột mốc biên giới từ Lạng Sơn, Quảng Ninh tới mũi Cà Mau, từ Cao Bằng, Hà Giang, Lào Cai, Điện Biên, Lai Châu ở miền Bắc tới miền Trung như Hà Tĩnh, Quảng Trị, Khánh Hòa và Tây Nguyên như Kon Tum, miền Đông và Nam Bộ như Tây Ninh, An Giang, Bạc Liêu, Kiên Giang… mỗi nơi không chỉ là dấu ấn cột mốc, quốc kỳ, đồn biên phòng mà tấm lòng cán bộ, chiến sĩ và đồng bào địa phương gìn giữ, bảo vệ Tổ quốc ngày đêm.
Ngồi đọc sách trong phòng thật yên tĩnh là thú vui mà nghiêm túc của tôi vì khi đọc, tôi còn có thói quen đánh dấu và ghi chép những điều tâm đắc. Những mẫu đá, đất, nước bên bàn thờ gia đình luôn có sức hút với tôi. Những ngày chống đại dịch Covid- 19, tôi chọn mẫu đất dưới cây mắm ở mũi Cà Mau và túi cát biển Cần Giờ (TP Hồ Chí Minh).
Quả mắm mọc mầm và rễ cây mắm sẵn sàng cắm xuống, chỉ chút sình lầy là vươn lên xanh tốt, ngạo nghễ vô cùng. Còn biển Cần Giờ, sau đại dịch là điểm đến của dân xả strees. Khu bảo tàng lực lượng đặc công nước rừng Sác với rừng đước bạt ngàn cùng những chú khỉ vui nhộn tinh nghịch xua đi nỗi mất mát đau thương dịch bệnh.
Vẫn làn sóng thứ tư trong dịch giã, thành trì Cao Bằng vững chãi nhất nước là thế cũng xuất hiện ca bệnh trong cộng đồng. Lại thấy hàng trăm thầy, cô giáo và học trò Vị Xuyên, bên cửa khẩu Thanh Thủy (Hà Giang) dịch bệnh hoành hành, mọi người phải sống cách ly trong gian khó. Ám ảnh chiến tranh, dịch giã và niềm tin vào sự dũng mãnh của con người Việt Nam trong tháo gỡ khó khăn là tâm trạng mỗi người. Nhưng rồi, khó khăn sẽ qua đi, sau cơn mưa trời lại sáng.
Mùa xuân đến. Tĩnh tâm hướng về cội nguồn dân tộc. Tôi nâng niu mẫu đá đưa về từ núi Nghĩa Lĩnh, Đền Hùng. Như các thiền sư hô thần nhập tượng, phiến đá trong phòng thờ gia đình bao nhiêu năm nay trong tay tôi ấm hẳn lên. Không trung trong tiết xuân mới Nhâm Dần như văng vẳng lời Bác Hồ bên Đền Thượng năm nào với Đại đoàn quân Tiên phong: “Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước”. Đất Mẹ - Nghĩa “đồng bào” mới thiêng liêng làm sao!
Lan Hương
Bắc Ninh





















Ý kiến bạn đọc (0)