Cái đêm hôm ấy trăng ngà
|
| Minh họa: Hà Mi |
Hai cụ chỉ có một con trai độc nhất, đó là bác Nhự. Bác Nhự đi B từ năm 1959. Bảy năm nay không có tin tức gì. Cho nên bố con Trinh phải ngày đêm sớm tối trông nom cụ. Được cái, ngoại bát tuần nhưng cụ vẫn còn khỏe. Trinh thường xuyên ở bên cụ. Vì thế năm gian nhà cũng đỡ trống vắng.
Đã hai mươi sáu tuổi nhưng Trinh chưa hề có một “mảnh tình vắt vai”. Không hiểu sao ông trời lại bất công làm vậy? Nhà chín chị em, trừ hai người anh và một cậu em đi chiến trường, còn lại năm chị em của Trinh đều đã đề huề gia thất. Chỉ có Trinh là ế. Nào Trinh có xấu xí lắm đâu! Trinh chỉ bị một khiếm khuyết nhỏ ngay từ lúc mới sinh ra, đó là môi bên trái hơi sứt. Bù lại, Trinh có đôi mắt long lanh, giọng nói ấm áp, đôi vai tròn lẳn và nước da trắng hồng.
Có phải tất cả đàn ông ở cái làng này đều mù cả rồi sao? Không một thằng đàn ông nào nhìn thấy? Bao nhiêu năm trời, kể từ hồi giặc Mỹ gây ra chiến tranh phá hoại, Trinh chưa cảm nhận được một ánh nhìn thèm thuồng, khát khao của kẻ khác giới. Ngày tháng cứ qua đi; xuân, hạ, thu, đông cứ qua đi. Những đường cong tuyệt mỹ trên người Trinh đã chín mõm mòm, sắp rụng. Vẫn không có một người khác giới nào đến thăm nom, hái lượm cả.
Không! Không phải là đàn ông trong cái làng này mù cả đâu! Bao nhiêu trai tráng trong làng đều ra trận cả. Vì thế cái đẹp phây phây, phơi phới của Trinh vẫn được bọc trong giấy bóng kính ở phạm vi quê nhà.
Nhưng… Có một người từ lâu đã thèm khát cái nây nẩy, cái lung linh, phơi phới của Trinh. Người ấy chỉ dám nhìn trộm, chỉ dám nhìn từ đằng xa lại. Người ấy ở gần nhà bà ngoại Trinh. Và đêm nay đây, người ấy đang dõi theo Trinh từng bước, rất gần… Đêm nay, bà ngoại đi vắng. Trinh ngủ một mình trên cái giường bình khung kê cạnh cửa sổ nhễ nhại ánh trăng vàng. Nằm nghĩ miên man một lúc, Trinh ngủ lúc nào không biết. Trinh không phải là người hay nghĩ. Đầu óc Trinh không quen suy nghĩ nhiều…
Trinh mơ màng như có bàn tay đàn ông đang mơn man đôi trái cấm của mình. Rồi một thân hình đàn ông chắc nịch đè lên người Trinh. Trời đất như xoay tít mù. Sấm chớp ùng oàng. Mưa rơi sầm sập…
Trinh chợt bừng tỉnh thì bóng người đàn ông kia đã biến mất trong đêm tối. Trinh hốt hoảng ngồi dậy. Trên người Trinh không có quần áo. Thế là Trinh đã trao cái quý giá nhất của đời người con gái cho cái bóng đen bí ẩn kia…
Từ cái đêm hôm ấy, cơ thể Trinh thay đổi từng ngày. Trinh cố giấu nhưng bụng cứ mỗi ngày một to lên. Trinh sợ hãi, mấy lần ra bờ sông Trà. Trinh đã đứng hàng giờ trong đêm hôm khuya khoắt trước dòng sông thân yêu ấy. Có lần Trinh đã lội ra chỗ nước sâu. Nước đã chìm đến ngực, đến cổ, đến tai, đến mắt Trinh… Nhưng rồi như có tiếng gọi mơ hồ từ một nơi xa xôi nào… tha thiết… Trinh lại quyết định lên bờ.
Lên bờ và về nhà. Trinh lại phải nghĩ. Thật, Trinh không còn mặt mũi nào mà nhìn mọi người. Trinh đã bôi gio trát trấu vào mặt bố mẹ mình. Không biết các cụ sẽ đau khổ đến đâu? Và bạn bè nữa, và dân làng nữa… Trinh là một đứa con gái hư hỏng, không chồng mà chửa. Và rồi, con Trinh ra đời sẽ là một đứa con hoang…
Trinh lại ra bờ sông lần nữa. Đây, con sông bao đời chở phù sa bồi đắp cho xóm làng đồng ruộng quê Trinh. Dứt khoát Trinh sẽ từ giã cõi trần. Trinh sẽ gửi cả thân xác và tâm hồn mình cho dòng nước bạc… Trinh nhảy ào xuống dòng nước…
Bỗng có tiếng gọi tha thiết vang vọng trên mặt sông. Tiếng gọi thất thanh có sức hút kỳ lạ làm Trinh bừng tỉnh… Không! Trinh không thể chết! Trinh phải sống. Phải sống không phải vì mình. Phải sống vì đứa con của Trinh! Dù miệng lưỡi thế gian có thế nào thì Trinh cũng nhất quyết nuôi con khôn lớn nên người!
*
* *
Mười ba năm sau. Một buổi chiều mùa đông giá buốt. Có một người đàn ông mặc bộ quân phục màu xanh, vai đeo ba lô con cóc tới trước cổng nhà Trinh. Lúc ấy, Trinh đang ngồi sàng gạo. Còn thằng Hùng, con trai Trinh - đang ngồi làm bài tập ở nhà.
Người đàn ông từ từ tiến vào sân rồi lên hè. Người ấy đứng trân trân tại đó nhìn vào nhà, nhìn hai mẹ con Trinh.
Khó đoán được tuổi của người đàn ông ấy. Khuôn mặt anh ta sần sùi sẹo của những vết thương và vết bỏng trong chiến tranh. Chỉ còn có đôi mắt. Đôi mắt của người ấy vẫn rất sáng và lanh lợi.
Người đàn ông ấy bước vào nhà, đặt ba lô xuống nền, bỏ mũ ra rồi nói:
- Trinh! Trinh không nhận ra tôi à?
- …….
- Tôi đây! Tôi về nhận lỗi với Trinh đây…
Thưa các bạn! Bây giờ thì tôi không còn giấu được mọi người nữa. Người thương binh đeo ba lô cóc ấy chính là tôi.
Sau cái đêm trăng ngà ấy, tôi lên đường nhập ngũ. Suốt mười ba năm trời chiến đấu khắp chiến trường miền Nam từ Khe Sanh, Dốc Miếu, Cồn Tiên, đến Đồng Xoài, Củ Chi, Rừng Sác… tôi chôn chặt bí mật ấy trong lòng. Tuyệt nhiên không có người nào biết. Kể cả Trinh.
Tôi và Trinh cùng xóm. Tôi kém Trinh hai tuổi. Hòa bình, sau khi an dưỡng hai tháng ở khu bốn, tôi được trở về quê hương. Bố mẹ tôi không còn. Có mỗi thằng em thì nó cũng còn đang tại ngũ và lấy vợ Hải Phòng. Ngôi nhà bố mẹ tôi đóng kín đầy dấu rêu phong. Tôi đeo ba lô về nhà mở cửa ngồi thẫn thờ một lúc rồi sang ngay nhà Trinh. Không người nào nhận ra tôi cả. Vì tôi bị thương, mặt mũi đổi khác đi nhiều lắm.
Lúc này, Trinh cũng không thể nào nhận được ra tôi. Phải nói tên. Tôi tên Bình, họ Vũ. Mãi một lúc lâu, Trinh mới nhận ra tôi nhờ giọng nói. Tôi nói cái đêm hôm ấy trăng ngà… Rồi mưa rào sấm chớp. Tôi chạy biến vào bóng đêm. Hôm sau tôi lên đường nhập ngũ…
Trinh đang bưng thúng gạo. Cả thúng gạo tuột tay Trinh đổ hết xuống nền nhà. Tôi đỡ Trinh dậy. Thế rồi Trinh ôm lấy tôi khóc nức nở.
Thằng Hùng ngồi học không hiểu thế nào cả.
Một lúc sau, Trinh rời tôi ra bảo với thằng Hùng:
- Đây là bố Bình của con. Con lại với bố đi…
Sau ba ngày, thằng Bình mới chính thức gọi tôi là bố.
*
* *
Hòa bình đã ngót bốn mươi năm. Tôi và Trinh vẫn không có thêm đứa con nào. Tôi bị thương lại ảnh hưởng chất độc da cam nên không còn khả năng làm bố.
May mà có cái đêm hôm ấy trăng ngà. Chúng tôi có thằng Hùng, vợ chồng con cái ở trên thị trấn, chủ nhật nào chúng cũng về thăm bố mẹ - hai vợ chồng già chúng tôi.
Phạm Minh Giang
Bắc Ninh















Ý kiến bạn đọc (0)