Đôi bàn tay mẹ
Mùi thuốc sát trùng vẫn nồng nặc như ngày nào, thấm đều vào từng góc hành lang dài. Quỳnh đứng trước cánh cửa phòng bệnh, nơi năm năm trước cô từng nằm viện suốt mười hai tháng trời. Tấm bảng chỉ dẫn vẫn như cũ, chỉ có lớp sơn đã bạc màu đi nhiều, những vết ố vàng xuất hiện rải rác. Cô nhớ, ngày đầu tiên bước vào đây, tay mẹ nắm chặt tay cô run run, hai mẹ con không ai nói được lời nào.
![]() |
Minh họa: AI. |
Năm năm. Năm mùa thu qua đi mà cô vẫn còn nhớ từng chi tiết: Từ mùi vị của từng bữa ăn bệnh viện, đến tiếng máy móc kêu đều đặn suốt đêm, ánh mắt lo lắng của mẹ mỗi khi bác sĩ bước vào phòng. Hôm nay, khi quyết định quay trở lại, cô mới hiểu rằng có những nơi ta không thể quên dù có cố gắng đến đâu.
Từ bên trong vọng ra tiếng trẻ con khóc khẽ, xen lẫn giọng người mẹ an ủi nhỏ nhẹ. Cô biết, đó là những âm thanh đã quá quen thuộc của mọi phòng bệnh ở đây. Những đứa trẻ đau đớn, những bà mẹ kiệt sức nhưng vẫn cố gắng mỉm cười trước mặt con. Cô còn nhớ giọng mẹ mình khi đó, khàn đặc vì thức đêm, vẫn cố trò chuyện với cô để cô vơi đi nỗi đau bệnh tật.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Cô Hằng, người điều dưỡng từng chăm sóc Quỳnh bước ra với mái tóc giờ đã điểm thêm nhiều sợi bạc. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy Quỳnh, những giọt nước mắt hạnh phúc sắp trào ra. "Quỳnh về thăm à con?" Giọng cô run run, "Cô mừng... mừng lắm. Nhìn con khỏe mạnh như vậy, cô rất vui".
Không gian bệnh viện vẫn như xưa, những chiếc giường sắt xếp san sát, khung cửa sổ vẫn rộng thênh thanh. Góc phòng chờ nơi mẹ Quỳnh thường ngồi đợi kết quả xét nghiệm giờ vẫn còn đó những chiếc ghế nhựa cũ kỹ, qua năm tháng đã bạc màu. Quỳnh nhận ra ngay chỗ giường bệnh ngày trước mình nằm, ở sát cửa sổ, nơi có một chút nắng chiều lọt vào.
"Các cháu vẫn mong được gặp những người đã khỏi bệnh như con", cô Hằng nói, giọng có chút xúc động. Điều dưỡng Hằng dẫn Quỳnh vào phòng bệnh nhi, nơi năm đứa trẻ đang nằm điều trị. "Có cháu mới vào viện được hai tháng, có cháu đã gần một năm rồi".
Quỳnh ngồi bên giường một bé gái nhỏ. Đôi mắt bé long lanh khi nghe Quỳnh kể về những ngày tháng điều trị của mình, về việc bây giờ cô đã khỏe mạnh, đã trở lại trường học. "Em sẽ khỏi như chị đúng không ạ?" giọng bé nhỏ nhẹ hỏi. Quỳnh gật đầu.
Những buổi chiều sau đó, Quỳnh thường quay lại bệnh viện. Cô mang theo những món quà nhỏ: Búp bê, sách truyện, kẹo mút tặng các em. Mỗi lần đến, cô lại thấy thêm nhiều nụ cười nở trên khuôn mặt của các bệnh nhi. Nhưng cái cô thấy nhiều hơn, là những khuôn mặt hốc hác, những đôi mắt thâm quầng của các bà mẹ đang chăm con.
***
Buổi chiều tháng Mười ấy, Quỳnh ngồi ở khu vực hành lang, nơi các bà mẹ thường tụ tập chờ đợi. Có người đang chuẩn bị thuốc uống cho con, có người đang gấp giấy điều trị, có người ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Một người mẹ ngồi gần Quỳnh, đôi tay chai sần đang cầm chiếc khăn tay cũ, vá lại những chỗ rách.
"Con gái chị điều trị được năm tháng rồi", người mẹ nói, giọng mệt mỏi. "Chồng chị ở quê, phải làm ruộng kiếm tiền gửi vào. Chị một mình ở đây chăm con, tối ngủ hành lang". Đôi mắt chị đỏ hoe, "Lúc rảnh chị không biết làm gì, ngồi nghĩ ngợi lung tung, lo cho con, lo tiền viện phí".
Quỳnh nhìn xung quanh, thấy nhiều người mẹ cũng trong tình cảnh tương tự. Họ ngồi chờ đợi, lo lắng, những bàn tay thô ráp không biết làm gì ngoài việc chăm sóc con. Có người vẫn còn trẻ, có người đã ngoài bốn mươi, nhưng tất cả đều mang trên mặt nỗi buồn và lo lắng giống nhau.
"Chị có năng khiếu gì đặc biệt không ạ?", Quỳnh hỏi người mẹ vừa nói chuyện.
"Chị biết thêu thùa chút ít, hồi trước ở quê chị hay nhận hàng thêu khăn cho xưởng gần nhà, cũng có chút tiền trang trải’ - Người mẹ nhìn đôi bàn tay mình - "Nhưng kể từ ngày chăm con ở viện, chẳng còn công việc, mà cũng chẳng có tâm trí làm được gì".
Đêm đó, Quỳnh về nhà không ngủ được. Trong đầu cô cứ hiện lên những khuôn mặt người mẹ, những đôi tay nhàn rỗi, những ánh mắt buồn lo. Cô nhớ lại những tháng ngày mẹ cô chăm sóc mình, mẹ cũng như vậy, ngồi suốt ngày bên giường bệnh, lo lắng đến kiệt quệ. Nếu lúc đó mẹ có việc gì để làm, để tạm quên đi nỗi lo, liệu có tốt hơn không?
Sáng sớm mai, Quỳnh đã có quyết định. Cô gọi điện cho cô Hằng: "Cô ơi, con muốn làm gì đó cho các mẹ ở viện ạ".
***
Tháng 11 năm ấy, góc nhỏ trong phòng sinh hoạt chung của khoa bắt đầu tấp nập. Quỳnh mang đến những cuộn vải trắng, những ống chỉ nhiều màu, những chiếc khung thêu gỗ nhỏ. Cô Hằng giúp kêu gọi các bà mẹ tham gia vào buổi chiều đầu tiên.
"Em muốn các mẹ cùng làm những sản phẩm thủ công", Quỳnh nói với nhóm người mẹ đang ngồi quanh chiếc bàn dài. "Các mẹ biết thêu, biết may vá, có thể làm những chiếc khăn tay, khăn choàng, rồi em sẽ bán giúp. Tiền bán được sẽ trả về cho các mẹ, để trang trải thêm chi phí ở viện".
Ban đầu, các bà mẹ ngập ngừng. Tay họ đã lâu không cầm kim chỉ, nhiều người đã quên cả những mũi thêu cơ bản. Nhưng Quỳnh kiên nhẫn ngồi bên từng người, chỉ lại từ đầu. Một mũi thêu đơn giản, một mũi tăm, rồi những họa tiết hoa lá nhỏ nhắn dần hiện lên trên nền vải trắng.
"Tay chị run quá," một người mẹ nói, cố xâu chỉ vào kim lần thứ năm. "Không sao đâu ạ, cứ từ từ thôi ạ", Quỳnh đỡ lấy, xâu giúp đoạn chỉ. "Chị làm được mà".
Những buổi chiều sau đó, góc nhỏ đó trở thành nơi các bà mẹ tìm đến. Họ ngồi bên nhau, tay cầm kim chỉ, miệng kể về quê hương, về những đứa con đang nằm điều trị. Tiếng cười nhẹ nhàng thỉnh thoảng vang lên. Không gian bệnh viện dường như bớt nặng nề hơn.
Chiếc khăn tay đầu tiên được hoàn thành sau một tuần. Một bông hoa nhỏ màu vàng thêu trên góc khăn trắng, những mũi chỉ tuy chưa đều nhưng đầy tâm huyết. "Em làm được rồi!" - người mẹ nói, đôi mắt rưng rưng. "Chị làm được rồi!"
Quỳnh mang những sản phẩm đầu tiên lên mạng xã hội. Cô viết những câu chuyện về các bà mẹ, về đôi bàn tay đang chăm con ốm mà vẫn cố gắng làm ra những sản phẩm nhỏ xinh. Những đơn hàng bắt đầu về, không nhiều, nhưng đủ để mang lại niềm vui cho các bà mẹ.
"Khăn chị thêu bán được hai chiếc rồi ạ!" Quỳnh nói với người mẹ đầu tiên tham gia. "Hai trăm nghìn đồng đây ạ". Người mẹ cầm số tiền, tay run run với lòng biết ơn Quỳnh vô hạn. "Lâu lắm rồi chị mới có tiền do chính tay mình làm ra". Chị ôm chặt tờ tiền vào lòng: "Tiền này chị sẽ mua sữa cho con, mua thuốc bổ..."
Dự án "Đôi bàn tay mẹ" dần lớn lên. Từ những chiếc khăn tay đơn giản, các bà mẹ bắt đầu thêu những chiếc khăn choàng lớn hơn, những túi vải nhỏ xinh, rồi cả áo choàng cho trẻ em. Quỳnh tìm thêm tình nguyện viên, những người biết may vá, biết thiết kế, đến hướng dẫn thêm cho các bà mẹ.
Có những buổi chiều, cả phòng sinh hoạt đầy ắp tiếng cười. Kim chỉ lên xuống đều đặn, những họa tiết hoa lá, chữ, hình động vật dần hiện ra trên từng sản phẩm. Mỗi chiếc khăn, mỗi chiếc áo đều mang một câu chuyện: Về người mẹ làm ra nó, về đứa con đang nằm phòng bệnh, về hy vọng khỏi bệnh.
"Có một chị mua ba chiếc khăn, chị ấy nói sẽ ủng hộ lâu dài", Quỳnh đọc tin nhắn cho các bà mẹ nghe. "Chị ấy nói thích lắm, vì cảm nhận được tình yêu thương trong từng mũi thêu". Một người mẹ lau nước mắt: "Lần đầu tiên sau nhiều tháng ở viện, chị mới thấy mình vẫn có giá trị, vẫn làm được điều gì đó".
Đêm trước Giáng sinh năm ấy, Quỳnh ngồi một mình trong góc nhỏ đã trở nên quen thuộc. Những sản phẩm xếp gọn gàng trong các hộp carton, sẵn sàng được gửi đi. Không nhiều như cô mơ ước, nhưng mỗi sản phẩm đều chứa đựng niềm hy vọng. Cô lấy ra chiếc khăn tay đầu tiên, bông hoa vàng nhỏ vẫn còn đó, những mũi chỉ giờ đã chắc chắn hơn xưa.
Với bàn tay run run, cô viết những dòng ghi chú: "Dự án "Đôi bàn tay mẹ" không chỉ để giúp các mẹ có thêm thu nhập. Nó còn là nơi các mẹ tìm lại niềm tin, tìm lại sự kiên cường, tìm thấy rằng trong những ngày tháng khó khăn nhất, họ vẫn có thể tạo ra điều tốt đẹp. Mỗi mũi thêu là một lời cầu nguyện cho con, mỗi sản phẩm là một tình yêu thương được gửi đi".
Ngoài cửa sổ, những ánh đèn Giáng sinh lấp lánh trên cây thông nhỏ trong sân bệnh viện. Tiếng trẻ con cười nói vọng ra từ phòng bệnh, xen lẫn giọng các bà mẹ đang hát những bài hát ru. Và Quỳnh biết, dù hành trình phía trước còn dài, nhưng những đôi bàn tay mẹ sẽ không bao giờ ngừng tạo ra những điều kỳ diệu.
***
Năm sau đó, góc nhỏ trong bệnh viện đã trở thành một phòng riêng. Tường được sơn màu vàng nhạt, những chiếc kệ gỗ trưng bày sản phẩm, bàn làm việc xếp gọn gàng kim chỉ vải vóc. "Phòng Đôi bàn tay mẹ" - tấm bảng treo trên cửa với nét chữ xinh xắn.
Quỳnh vẫn đến đây mỗi tuần, ngồi với các bà mẹ, lắng nghe những câu chuyện, động viên khi họ mệt mỏi. Có những người mẹ đã theo con về nhà sau khi điều trị thành công, nhưng họ vẫn tiếp tục gửi sản phẩm về. Có những người mẹ mới vào viện, run run cầm kim chỉ lần đầu, rồi dần tìm được bình yên trong từng mũi thêu.
"Tháng này chúng ta bán được bốn mươi sản phẩm", Quỳnh công bố trong buổi họp nhỏ với các bà mẹ. "Năm triệu đồng sẽ được chia đều cho mười mẹ đã tham gia làm". Một người mẹ đứng lên, giọng run run: "Con ơi, cảm ơn con rất nhiều. Không chỉ vì tiền, mà vì con đã cho chúng tôi một niềm tin, một hy vọng".
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, rọi lên những bàn tay đang tần tảo với kim chỉ. Những ngón tay sần sùi, chai cứng vì lao động, nhưng đang tạo ra những sản phẩm mềm mại, đẹp đẽ. Và Quỳnh hiểu, đây chính là điều cô muốn làm suốt cuộc đời: Giúp những người mẹ tìm lại hy vọng, tìm thấy sức mạnh từ chính đôi bàn tay của mình.
Ngoài hành lang, tiếng trẻ con cười vang lên. Một bệnh nhi vừa nhận được tin vui từ kết quả xét nghiệm. Và trong phòng "Đôi bàn tay mẹ", những mũi kim tiếp tục lên xuống đều đặn, dệt nên từng ước mơ, từng hy vọng, từng tình yêu thương…
Ý kiến bạn đọc (0)