Nốt trầm
|
|
Minh họa: Đinh Hương
|
Cha tôi là nhà giáo - người đã ban tặng cho tôi cuộc sống và là người đầu tiên dạy tôi những bài học làm người. Tuổi thơ của tôi được theo cha tới trường xem các anh chị học bài trên những bộ bàn ghế được xây bằng cay đất. Được ngồi cạnh xem cha soạn giáo án bên ngọn đèn dầu trong những đêm đông lạnh cắt da cắt thịt. Lòng yêu nghề, sự tận tâm với nghề của cha như mạch nước ngầm thấm dần chắp cánh ước mơ cho tôi…
Mỗi lớp học sinh lớn lên, thêm một học sinh trưởng thành lại chất chứa bao trăn trở và cả những giọt nước mắt hạnh phúc của những “người đưa đò” chúng tôi… Năm ấy, tôi được tăng cường dạy cấp 2 vì trường thiếu giáo viên. Đang dạy ở tiểu học - lứa tuổi vẫn ngoan và dễ bảo, bây giờ tiếp xúc với lứa tuổi “ẩm ương” quả là thử thách mà tôi chưa hề được trải nghiệm.
Tôi được phân công dạy môn Mỹ thuật tất cả các khối lớp, riêng khối 9 dạy thêm môn Giáo dục công dân. Tiết học đầu tiên là tiết Mỹ thuật tại lớp 9D diễn ra bình thường. Đến giờ giải lao, tôi đi thẳng xuống phòng chờ. Anh Khánh - giáo viên dạy toán lớp 9D hỏi tôi với vẻ mặt đầy chia sẻ:
- Em thấy học sinh cấp 2 thế nào? Tiết học đầu tiên có gì khó khăn không?
- Dạ! bình thường ạ! Tôi trả lời chân thật.
Thế là xôn xao bàn tán. Qua câu chuyện của mọi người, tôi biết thêm rằng lớp này có nhiều học sinh cá biệt cả nam và nữ, hư và “ bất trị” nhất trường. Rất có thể đây là tiết học đầu tiên của cô giáo mới nên các “anh hùng hảo hán” đang thăm dò…
Và rồi cái “nền nếp” vốn có và bản tính “nhất quỷ, nhì ma” của đám học trò 9D cũng bộc lộ. Thoạt đầu là nằm ra ghế hát nghêu ngao, rồi giật tóc, dán chữ vào lưng… Tôi biết rằng trong tiềm thức của các em đã thừa những câu quát mắng và những lời “nặng nhẹ” của thầy cô, “lên lớp”, “giáo huấn” chỉ là thất sách. Tôi vẫn nhớ như in những ánh mắt ngạc nhiên, ngỡ ngàng của các em khi mắc lỗi! Không có những trận mắng “lôi đình”, không có tiếng quát tháo mà là những câu chuyện kể được tôi xây dựng như hoàn cảnh của các em để giáo dục. Thái độ tôn trọng, yêu thương thực sự của tôi đã “chinh phục” được đám học trò “bất trị” ấy!
Có một học sinh đặc biệt và câu chuyện của em cũng là một trong những động lực để tôi yêu nghề và hạnh phúc với nghề mình đã chọn.
Em - một học sinh nữ “trưởng trò” trong đám học sinh “bất trị” của tôi- một cô bé tóc cắt ngắn như con trai, phong cách ăn nói xấc xược và bất cần… nhưng trong giờ học Giáo dục công dân, em đã ngồi rất chăm chú. Em gửi cho tôi một bức thư dài hơn ba mặt giấy - câu chữ không chỉn chu nhưng nấc nghẹn cảm xúc. Em tâm sự với tôi rằng mẹ em đam mê cờ bạc, bố em làm thợ xây đi làm xa nhà, hàng tháng vẫn gửi tiền về nuôi hai chị em ăn học nhưng số tiền ít ỏi ấy cũng chẳng bao giờ trọn vẹn dành cho hai chị em vì những cuộc đỏ đen của mẹ. Em chưa bao giờ được nghe lời nói ngọt ngào từ mẹ, khi mắc lỗi là những trận đòn roi tới tấp trút xuống cơ thể, em trở nên lì lợm và dạn dĩ với những trận đòn. Em muốn được gọi tôi là mẹ.
Em ước ao có một người mẹ như tôi… Đọc xong bức thư, nước mắt tôi nhòe hết những dòng chữ của em, tôi thương em vô cùng! Hôm sau đến trường, tôi chủ động gặp em, hai cô trò nói chuyện rất nhiều, em đã khóc - điều mà không giáo viên nào trong trường nghĩ rằng sẽ có ở em.
Em có năng khiếu về các môn thể chất. Tôi động viên em tập trung học tất cả các môn để đủ điều kiện tốt nghiệp THCS và có cơ hội học nghề sau này. Phát huy năng khiếu, sở trường của bản thân, năm học đó em đạt giải nhì cấp tỉnh trong cuộc thi điền kinh. Thành tích của em và sự tin tưởng của thầy cô như tiếp thêm động lực cho em trong học tập…
Một năm học trôi qua thật nhanh với bao kỷ niệm. Ngày chia tay, tôi vô cùng xúc động trước những tình cảm chân thành mà các em đã dành tặng tôi.
Cho đến bây giờ, đám học trò “bất trị” ấy vẫn thường xuyên liên lạc với tôi. Những quyết định quan trọng trong cuộc đời các em vẫn có bóng hình tôi trong đó. Tôi vẫn luôn dõi theo để chờ mong sự thành công, trưởng thành trong cuộc đời các em. Tôi tự hào vì được làm một “nốt trầm” trong “bản nhạc” cuộc đời của các em. Tôi thấy cuộc đời Nhà giáo thật hạnh phúc – Hạnh phúc vì được làm một nấc thang, một bệ đỡ giúp các thế hệ học trò trưởng thành.
Ong Quý Nhâm
Bắc Ninh















Ý kiến bạn đọc (0)