Bạn mới
Vẫn còn khá sớm bà ngoại đã đưa tôi đến trường. Dù không mấy yên tâm nhưng ngoại cũng miễn cưỡng chiều ý nên để tôi một mình ở sân trường rồi ra về. Tôi tự mình điều khiển xe lăn dạo quanh trong khuôn viên, muốn khám phá ngôi trường mới này. Tuy là trường học ở vùng nông thôn nhưng các lớp học khá khang trang và sạch sẽ. Sân trường rộng rãi với nhiều bóng cây râm mát. Tiếng cười đùa của các bạn học sinh làm náo nhiệt cả khoảng không rộng lớn. Tôi bỗng thấy nhói lòng. Giá như tai họa không ập đến, có lẽ giờ này tôi cũng đang vô tư chạy nhảy, vui đùa như các bạn…
![]() |
Minh họa: AI. |
“Đã đến giờ vào lớp truy bài, đề nghị các bạn sao đỏ được phân công theo dõi, nhắc nhở nền nếp lớp học mình phụ trách”. Tiếng loa thông báo khiến tôi giật mình. Lau vội những giọt nước mắt, tôi lấy sức điều khiển xe lăn tiến về phía lớp học. Cùng lúc ấy có một bạn nam quần áo xộc xệch, vai đeo chiếc ba-lô cũ kỹ, tay cầm vở viết, hớt hải chạy vụt qua tôi. Nhưng bất chợt cậu ta quay lại hỏi:
- Bạn ơi, bạn học lớp nào đấy?
- Lớp 7C.
- Thế chúng mình cùng đi.
Nói rồi, cậu nhanh thoăn thoắt đẩy xe lăn cho tôi. Vừa đến cửa lớp, chúng tôi đã gặp ngay bạn sao đỏ:
- Này, Ninh xoăn, cậu lại đi học muộn rồi, trừ một điểm ý thức nhé!
- Tôi chỉ muộn một chút thôi mà. Bỏ qua cho tôi lần này đi.
- Không đâu, cậu đến muộn 5 phút rồi. Từ năm ngoái bọn tôi đã quen với việc cậu chuyên đi học muộn. Nói đúng hơn cậu là chúa tể đi muộn, ai còn lạ gì nữa!
- Nhưng hôm nay tôi có lý do.
- Lý do gì, cậu nói tôi nghe.
- Hôm nay, là tôi giúp bạn này, bạn ấy bị kẹt ở sân trường, tôi giúp bạn ấy vào lớp. Ninh nói, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ khẩn cầu.
- Ừ, đúng thế, là tôi đã gọi bạn ấy lại nhờ giúp đỡ. Mong các bạn bỏ qua cho bạn ấy lần này nhé.
Hình như đó là lần đầu tiên tôi nói dối, mà chính tôi cũng không hiểu điều gì đã xui khiến tôi như vậy.
Ánh mắt bạn sao đỏ nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên: Ừ, tôi hiểu rồi. Thôi, hai bạn mau vào lớp đi.
Đây là buổi học cuối tuần, nhưng là buổi đầu tiên tôi đến lớp. Cho nên với các bạn tôi là một học sinh mới. Tôi ngồi ngay bàn đầu, cạnh cửa ra vào. Các bạn đã tự dành cho mình những chỗ ngồi lý tưởng. Đó là lý do vì sao bàn đầu lại thưa thớt, còn bàn cuối khá chật chội. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, mỉm cười chào cả lớp. Rồi cô ân cần nói:
- Nào các em, vậy là năm học mới đã bắt đầu được một tuần. Cô hy vọng chúng mình lớn rồi, ý thức học tập sẽ tốt hơn. Đầu tuần, cô có để các bạn tự chọn chỗ ngồi, nhưng cô thấy chưa được ổn lắm, nên hôm nay cô sẽ sắp xếp lại. Các bạn không được tự ý đổi chỗ cho nhau đâu nhé.
- Trước khi xếp lại chỗ cho các em, cô xin giới thiệu một thành viên mới của lớp mình. Bạn ấy tên là Hà Minh Thu, nhiều hơn chúng mình một tuổi. Vì sự cố nên chân bạn không đi lại được và học muộn một năm. Mong cả lớp sẽ cùng giúp đỡ bạn ấy nhé!
Nói rồi cô đưa mắt nhìn về phía tôi. Tôi thấy trống ngực mình đập mạnh, cảm giác hồi hộp, lo lắng choáng ngợp trong lòng.
Cô giáo vừa dứt lời. Cả lớp cùng đồng thanh: “Vâng ạ!”. Điều ấy làm mọi căng thẳng, lo lắng trong tôi như tan biến.
- Tốt lắm, cô mỉm cười. Giờ cô sẽ sắp xếp lại vị trí ngồi cho các em nhé. Bạn Ninh lên bàn đầu ngồi cạnh bạn Thu. Bạn Ninh nhiều lúc cô thấy chưa tập trung đâu. Ngồi bàn đầu sẽ giúp bạn Ninh chú ý hơn. Còn bạn Thu nhiều năm liền là học sinh giỏi. Cô hy vọng Thu sẽ giúp đỡ Ninh trong quá trình học tập.
Ninh miễn cưỡng lên ngồi cạnh tôi, sự lạ lẫm khiến cả buổi học hôm đó, chúng tôi không nói với nhau câu nào. Tôi chỉ thấy khuôn mặt Ninh đầy vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng thiếu ngủ.
Tiếng trống tan trường vang lên rộn rã. Các bạn chen nhau lao ra phía cửa lớp. Tôi vẫn lặng lẽ thu xếp từng món đồ dùng học tập vào từng vị trí trong ngăn cặp một cách tỉ mỉ và cẩn thận. Trong chốc lát mọi người đã về hết. Chỉ còn lại Ninh xoăn là chưa về. Cậu ta nhìn tôi vẻ bối rối:
- Để tớ giúp cậu nhé.
- Ừ, cảm ơn cậu.
Nơi sân trường, ngoại đã đứng đó chờ tôi, ngoại bảo sở dĩ ngoại không vào lớp đón tôi vì thấy lúc ấy thấy bạn đang giúp đỡ tôi.
Ngoại bảo, cu Ninh nó vất vả từ bé. Nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ nó đang bệnh nặng lắm, chắc không qua khỏi...
- Ngoại ơi, con thấy mọi người phàn nàn là cậu ấy hay đi học muộn lắm ạ.
- Tội nghiệp, chắc sớm muộn gì thằng bé cũng bỏ học mất thôi.
***
Sau đám tang của mẹ, Ninh trở lại lớp học với vẻ tiều tụy và mệt mỏi. Mái tóc xoăn xù, che gần hết đôi mắt u buồn của cậu. Cả buổi Ninh không nói câu nào. Tan học, cậu ta cứ ngồi thừ ra không muốn về.
Tôi lỡ miệng hỏi: Cậu nhớ mẹ lắm phải không?
Ninh gật đầu rồi thủ thỉ:
- Ừ, mình thương mẹ lắm. Mình chỉ mong được chăm sóc mẹ mỗi ngày, khi tan học sẽ được chạy về bên mẹ. Giờ mẹ không còn nữa, mình sợ hãi và cô đơn lắm.
Nói rồi, Ninh gục mặt xuống bàn khóc.
Tôi chợt nhận thấy những đồng cảm từ người bạn mới này. Tuy câu chuyện không giống nhau, nhưng số phận của chúng tôi đều thật trớ trêu. Vì một lẽ nào đó, chúng tôi đều trở thành những đứa trẻ mồ côi. Tôi lấy hết can đảm vỗ vào vai Ninh động viên: Ninh ơi, cố gắng lên nhé. Cô giáo, các bạn và mình sẽ luôn ở bên bạn. Ai cũng thương bạn lắm. Nào đẩy xe giúp mình ra ngoài kia với nhé!
Nhìn tôi ở hiện tại, không ai ngờ rằng hơn một năm trước tôi vốn là đứa trẻ khoẻ mạnh, xinh đẹp và hạnh phúc. Thế nhưng một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi của tôi gần như tất cả. Bố mẹ tôi đã ra đi mãi mãi. Đôi chân của tôi cũng bị thương nặng. Hơn một năm trôi qua đã bao lần tôi muốn đi theo bố mẹ. Nhưng ngoại đã giúp tôi nhận ra, mạng sống là quý giá, tương lai còn đang ở phía trước.
Còn Ninh, cậu không biết bố mình là ai. Mẹ cậu thì không được bình thường, lúc tỉnh, lúc mê. Hai mẹ con Ninh sống nhờ vào những đồng trợ cấp xã hội ít ỏi. Lúc khỏe, mẹ Ninh làm thuê, làm mướn nuôi con. Đêm đêm Ninh tranh thủ phụ mẹ tách hạt lạc, cắt chỉ hàng may công nghiệp kiếm thêm thu nhập. Giờ mẹ cậu ấy đã mất, không biết tiếp theo cậu ấy sẽ sống ra sao. Ước gì, tôi có thể làm một điều gì đó để giúp đỡ Ninh. Ngoại bảo, nếu thật lòng muốn giúp ai đó thì mình sẽ nghĩ ra cách thôi.
- Ngoại ơi, con có ý này!
- Ừ, nói ngoại nghe nào.
- Chiếc cặp cũ của con dùng vẫn tốt, con sẽ tặng Ninh chiếc cặp đó cùng với nhiều đồ dùng học tập. Thêm nữa, con sẽ đập con heo đất, con gửi ngoại tiền, lát ngoại con mình ra cửa hàng mua cho Ninh một bộ bàn học ạ.
Ngoại nhìn tôi mỉm cười âu yếm: Con nghĩ được thế ngoại vui lắm. Heo đất con cứ giữ lấy. Tự ngoại sẽ mua tặng Ninh một bộ bàn học mới.
Tôi cùng ngoại đem món đồ tặng Ninh. Cậu lặng im không nói, nhưng nước mắt cứ thế rơi.
***
Đúng hẹn, Ninh đến đẩy xe cho tôi dạo quanh sân trường. Ngày cuối tuần nên trường học vắng tanh. Gió khẽ đưa những lá bàng khô liệng nhẹ trong không trung. Tiếng chim hót líu lo nghe vui tai. Tôi lẩm nhẩm mấy câu thơ về tình bạn mà tôi vô tình đọc được ở đâu đó: “Tình bạn như phép nhiệm màu/ Giúp ta xích lại gần nhau trong đời”.
- Ninh ơi, ở lớp bạn chơi thân với ai nhất?
Ninh thoáng bối rối, khẽ lắc đầu: Không thân với ai cả.
- Vậy hả? Từ giờ chúng mình là bạn nhé, bạn đúng nghĩa. Ninh hãy là đôi chân của mình. Chúng mình sẽ là một đôi bạn cùng tiến.
Tôi đưa tay chờ đợi một cái bắt tay đầy tình bằng hữu: Hứa, đã là bạn thân thì không dối nhau điều gì cả.
Khuôn mặt Ninh đầy vẻ xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi, giọng cậu run run: Cảm ơn Thu nhiều lắm!
Trời thu trong xanh vời vợi. Một năm học mới bắt đầu, một tình bạn vừa nảy nở. Phía trước, còn bao nhiêu khó khăn và thử thách, nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ luôn cố gắng để vượt qua.
Ninh xoăn ấp úng:
- Xin lỗi Thu, vì lần đầu tiên khi mình đẩy xe cho bạn, lúc đó không hẳn là do mình tốt bụng đâu.
- Tôi biết mà. Hôm ấy, người tốt bụng là tôi.
Cả hai cùng bật cười. Tiếng cười giòn tan trong nắng.
Ý kiến bạn đọc (0)