Dành cho các em: Nụ cười của mẹ
Con Milo đang nằm trong nhà thì phát hiện ra có gì đó bất thường ở ngoài cổng liền chạy xồ ra. Nó đu hai chân lên chiếc cổng sắt, ngó đầu ra rồi sủa inh ỏi. Cu Bin nghe thấy nhưng vẫn làm thinh, mắt không rời khỏi chiếc máy tính bảng.
Cô Hoa, mẹ của Bin đang nhặt rau trong bếp thấy vậy liền nói với ra ngoài:
- Bin ơi, con ra xem có ai kìa.
![]() |
Minh họa. Hiền Nhân. |
Bin vâng dạ lấy lệ. Nó còn đang đánh dở ván game, giờ mà dừng lại thì bao công sức của nó bằng không hết. Tiếng con Milo càng lúc càng chát chúa, vừa như muốn nạt nộ, vừa thông báo có sự xuất hiện của người lạ. Mẹ Bin sốt ruột bèn giục thêm lần nữa. Không thể trì hoãn thêm được, cu Bin cầm cả máy tính bảng chạy ra. Một đứa con gái mặt mũi lấm lem, đen nhẻm, quần áo cũ rích đang đứng nép mình ngoài cổng. Nó cắp theo một chiếc rổ to hơn gấp mấy lần người với vài ba mớ rau. Bin tức tối cau mày, xua tay, giọng cộc lốc đầy khó chịu:
- Không mua đâu.
Chẳng để con bé có cơ hội mời chào hay nài nỉ gì thêm, nó quay ngoắt vào nhà.
- Ai vậy con? Cô Hoa thấy Bin đi vào vội hỏi.
- Có con bé bán rau thôi ạ.
Bin trả lời mẹ qua quýt rồi vội vàng ngồi vào chiếc ghế sofa tiếp tục ván game. Cô Hoa cũng không mấy bận tâm vì cô vừa đi chợ mang về mấy mớ rau to đùng. Cô tranh thủ ngồi nhặt sạch sẽ để cất vào tủ lạnh ăn dần. Bình thường cô chỉ mua đủ ăn trong ngày vì nhà cô cũng khá gần chợ. Nhưng hôm nay cô gặp một đứa bé bán rau nhìn vừa dễ thương, vừa tội nghiệp nên cô mua nhiều để ủng hộ nó. Con bé mừng ra mặt, đôi bàn tay bé xíu thoăn thoắt xếp những mớ rau vào túi bóng một cách thuần thục.
- Con bao nhiêu tuổi rồi? Cô bắt chuyện với nó.
- Dạ, con 9 tuổi ạ. Con bé lễ phép trả lời.
- Con đi bán rau cùng mẹ à? Mẹ con đâu rồi mà con ngồi một mình thế này?
Lúc này, con bé mới ngước mắt lên nhìn cô Hoa. Cô mỉm cười âu yếm nhìn nó. Cô nhận ra con bé thật xinh xắn. Đôi mắt tròn to với hai hàng mi cong vút. Con bé ngây người ra nhìn cô Hoa khiến cô bối rối. Nghĩ là có lẽ nó chưa nghe rõ câu hỏi vừa rồi nên cô liền nhắc lại. Lúc này con bé mới ấp a ấp úng đáp:
- Con đi một mình thôi ạ.
Cô Hoa không khỏi ngạc nhiên. Nó còn ít tuổi hơn cả cu Bin nhà mình mà giỏi giang quá. Nhưng với một đứa bé mới chừng này tuổi mà đã phải trưởng thành như vậy thì chắc cuộc sống của nó vốn cũng không dễ dàng gì. Cô Hoa rút từ trong ví ra một đồng năm trăm nghìn đưa cho con bé:
- Con không cần phải trả lại cô đâu, tiền thừa cô cho con để mua sách vở.
Con bé rụt rè, ngại ngùng không dám cầm. Cô liền dúi vội tờ tiền vào tay con bé rồi rời đi.
Tiếng con Milo lại vang lên lanh lảnh ngoài cổng. Cu Bin nghe tiếng sủa của nó cũng đoán được chẳng phải ai khác vẫn là con bé đó. Nó hậm hực vứt chiếc máy tính bảng xuống ghế rồi lao ra cổng. Con Milo thấy cậu chủ chạy ra với vẻ mặt hùng hổ nên lảng sang một bên. Bin tức tối giật mạnh cánh cổng. Quả đúng dự đoán của nó, đứa con gái bán rau nhếch nhác vẫn đứng nem nép ngay sát cánh cổng.
- Mày có bị điếc không, người ta đã bảo không mua rồi còn rình mò ở đây làm gì. Định ăn trộm à.
Con bé sợ hãi run lẩy bẩy, mặt cúi gằm xuống đất, hai tay vẫn giữ chặt cái rổ cắp bên hông. Mặc dù vậy, nó vẫn không có ý định rời đi, cũng chẳng nói chẳng rằng. Phản ứng lạ đó của nó khiến Bin càng thêm tức tối.
Cô Hoa thấy ồn ào vội buông mớ rau đang nhặt dở trên tay chạy ra:
- Kìa Bin, có chuyện gì vậy con?
- Con bé này cứ đứng đây từ nãy đến giờ ạ, con đã bảo không mua rồi.
Cô Hoa nhận ra đó chính là đứa bé bán rau cho cô ở chợ. Cô nhẹ nhàng đến bên cạnh con bé hỏi:
- Là con à, con đến đây tìm cô phải không?
Con bé nhìn cô khẽ gật gật đầu rồi cứ thế bật khóc nức nở. Cô Hoa lo lắng vỗ về:
- Không sao rồi, con đừng sợ, anh Bin hiểu lầm chút thôi. Con tìm cô có việc gì vậy?
Con bé đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt, nấc lên từng tiếng:
- Cô có nụ cười rất đẹp, giống mẹ của con, làm con rất nhớ mẹ. Con muốn được nhìn lại nụ cười ấy.
Cô Hoa lặng người đi, lòng quặn thắt. Con bé có hoàn cảnh thật đáng thương, mồ côi mẹ, cha thì đi làm xa, gửi nó ở nhà với bà nội. Nó thường tranh thủ những lúc không phải đi học mang rau nội trồng ra chợ bán. Nhớ mẹ nên nó luôn tìm kiếm bóng dáng thân thương ấy ở những người mà nó gặp. Quả thực cô Hoa rất giống mẹ nó, nhất là nụ cười. Từ lúc nhìn thấy cô, nó không rời mắt. Đến khi bóng cô khuất dần thì cứ thế nó cắp theo cả cái rổ rau chạy theo cô về tới nhà.
Cô Hoa cố nén những giọt nước mắt vào trong để nở một nụ cười hiền hậu - điều mà con bé hằng ao ước.
Bin từ nãy giờ đứng nem nép bên cánh cổng, không dám nói thêm câu gì vì nó biết mình đã sai. Nó ngắm mẹ, lần đầu tiên nó để ý đến nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy ấm áp, hiền hậu và đẹp thật. Thế nhưng bấy lâu nay nó không cảm nhận được những điều giản dị mà rất đỗi thiêng liêng ấy. Nó thấy sống mũi mình cay cay. Ngay lúc này nó cũng muốn được sà vào lòng mẹ ấm áp như cô bé kia và thầm nói: “Con yêu mẹ”.
Ý kiến bạn đọc (0)