(BGĐT) - Thu đang đượm mùa chín rộm trên những cánh đồng xa. Những đợt gió se vương vít lay con một thoáng rùng mình nhẹ. Con bỗng thấy khát nhớ cái nồng nàn của ngày xưa, có chút gì thật tĩnh lặng, bình dị mà da diết.
|
|
Minh họa: Thế Đại
|
Đang mải mê ngắm bầu trời trĩu nặng, con giật mình nghe tiếng còi xe “bíp bíp” phía sau. Một chiếc xe dâu sang trọng kết đầy hoa tươi và bóng bay đang chầm chậm di chuyển, chầm chậm đưa con về quãng thời gian ấy, ngày mà tâm trí con hiện lên sâu đậm không phải là những thứ màu mè váy, hoa xúng xính hay những tràng cười giòn chúc tụng. Chỉ là khuôn mặt mẹ khi đó, nó đã đóng băng trong mảng ký ức đầy màu sắc của con…
Ngày con còn nhỏ, mẹ rất thích xoa nghịch đôi bàn tay nhỏ xíu của con. Đôi bàn tay mềm thon vẻ thanh nhàn mẹ ủ ấm, nâng niu từng ngày tháng. Có lần mẹ xem hoa tay cho con:
- Một hoa, hai hoa, ba, bốn, năm, sáu, bảy hoa. “Bảy hoa ba nụ thì giàu” con ạ!- Mẹ cười.
- Thật thế hả mẹ? Sau này con giàu, con sẽ cho mẹ tất! - Con reo lên.
- Nói trước bước không qua đâu con nhé. Mẹ chỉ mong con khỏe mạnh.
Con tiu nghỉu. Lúc nào con cũng ngây thơ như thế. Bấy giờ con chỉ muốn “lớn thật nhanh” để thực hiện được thỏa nguyện của con với mẹ. Rồi thời gian vùn vụt trôi nhanh mang con theo từng điểm đến. Bước chân vào cổng trường Đại học, lòng con rộn vui, con lại “nói ráo”:
- Con sẽ cố gắng học tập chăm chỉ sau này đền đáp bố mẹ.
- Mẹ không mong con đền này đáp nọ. Chỉ mong con luôn vui. Sau này, con sẽ phải đối diện với cuộc sống mới của riêng con.
- Không! Mẹ ơi! Con sẽ không lấy chồng sớm đâu. Hai bảy tuổi mẹ nhé, hay ba mươi? Lúc đó con ổn định công việc rồi, báo hiếu bố mẹ rồi mới lấy chồng.
Mẹ im lặng không nói gì. Rồi con cũng ra trường với tấm bằng khá. Cuộc sống lãng mạn đầy mê hoặc phía trước khiến con dần quên lãng những lời thủ thỉ năm nào. Chỉ vài tháng sau khi ra trường, con đã quyết định lên xe hoa…
Vậy là từ lúc con đi học xa nhà đến khi ra trường, con cũng không ở bên mẹ được mấy ngày. Mọi thứ diễn ra với con chóng vánh, con cũng cuốn mình theo nó. Sau ngày hai bên gặp mặt “nói chuyện người lớn”, mẹ như buồn hơn. Ai hỏi chuyện mẹ cũng chỉ nói qua qua, ăn rồi lặng lẽ đi nằm luôn, mẹ ít cười dần. Tất cả biểu hiện đó, một đứa vô tư đến ngốc nghếch như con cũng dễ dàng nhận ra. Lòng con chợt trào lên nghẹn thắt. Con thương mẹ! Nhưng chẳng khi nào cất nổi câu nói đó.
Trước ngày cưới, con mới thật sự hiểu được cảm giác sắp phải xa mẹ để đi theo một tổ ấm mới. Mẹ bị ốm nằm lả lướt. Chỉ mấy ngày mà mẹ gầy xanh vì thương nhớ con. Đôi mắt trũng sâu hằn vết đêm dài không ngủ được. Con xót xa, hay vì thần giao cách cảm của tình mẫu tử mà đêm đó bụng con quặn đau. Nhìn quanh chỉ thấy còn mỗi mẹ bên mình, con run rẩy khóc nấc thành tiếng. Mẹ nằm ôm lấy con. Con cảm nhận được hơi ấm rịt sâu vào từng tế bào đang run lạnh. Biết ngày mai cần là một cô dâu lộng lẫy, nhưng con đã yếu lòng khóc sưng mắt, khoảnh khắc cuối cùng con được là “đứa con xấu mè nheo” trong lòng mẹ. Mẹ không dặn dò con nhiều điều như con từng nghĩ, chỉ im lặng ôm và lau nước mắt cho con, với con đó sẽ là món quà quý nhất mẹ dành tặng trước ngày hôn lễ…
Con thức dậy với đôi mắt sưng mọng. Mọi người nhìn con đầy ái ngại. Đến khi khoác lên mình bộ váy cô dâu, con thấy hồi hộp vô cùng. Chị trang điểm cũng trau chuốt kỹ che đi đôi mắt đầy mọng buồn của con. Cuối cùng, con vẫn là một cô dâu xinh như con mong ước. Con bước đi bên chồng, mẹ ở lại. Có người nào đó dặn con bước đi ra xe hoa không được ngoảnh đầu lại, đó là tục lệ. Con muốn quay đầu lại xem mẹ đứng nơi nào, nhưng chỉ biết bước thẳng và lẩm nhẩm: Con đi, mẹ nhé!
Con về nhà chồng trong bao lúng túng của một cô gái trẻ còn non nớt. Buổi đầu tiên sau tiệc tàn, con loay hoay dọn dẹp, đánh vỡ toang cái bát. Con ngượng ngùng và sợ sệt, nhưng mẹ chồng cười rất tươi:
- Không sao con ạ. Nhặt vứt đi cẩn thận không vào tay con nhé.
Con đang nhặt nhạnh vài mảnh vỡ thì lại “choang” một cái bát vỡ nữa. Lần này là mẹ chồng con làm rơi. Hai mẹ con nhìn nhau cười xòa. Con thấy ấm lòng bởi nụ cười ấy. Nó dần xua đi nỗi cô quạnh và bối rối trong con.
Nhiều người dọa cuộc sống sẽ phức tạp lắm khi sống cùng bố mẹ chồng. Nhưng con lúc nào cũng cảm nhận như mình thực sự có hai người mẹ. Buổi đầu sống trong căn nhà mới, nhìn thứ gì cũng thấy lạ nên con lại chực nhớ mẹ. Tiếng mẹ chồng cắt mạch mơ tưởng của con:
- Linh ơi! Hôm nay mẹ đi chợ mua cho con cái lược mới.
Con xúc động rơi nước mắt. Ngày đầu ở nhà chồng của con rất trọn vẹn. Con cảm nhận được mẹ nơi ấy đang chúc phúc cho con…
Bữa nay con chợt muốn dạo đêm. Mùi hoa sữa ngọt nồng thúc giục từng nỗi nhớ buông lơi. Sương đặc quyện lạnh tê trên mi. Hít căng mùi tâm trạng huyền diệu này, con muốn trân trọng hơn sự sống, trân trọng cuộc đời đã cho con hai người mẹ. Bước lạc trong sương mờ, con nghe đâu đó văng vẳng bên tai:
“Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi hết đời lòng mẹ vẫn yêu con”…
Nguyễn Thị Thùy Ninh
Ý kiến bạn đọc (0)