Ngôi nhà không sổ đỏ

Đó là một ngôi nhà nhỏ, tách biệt, không chung tường với nhà nào. Chẳng có ý săm soi hàng xóm mà vì thấy ngôi nhà xinh xắn nên tôi hay ngắm. Tường nhà màu xanh nước biển, cửa sổ dán giấy kính xanh đậm hơn, nổi trên nền xanh là những ngôi sao vàng. Ví von một chút, tôi gọi đó là ngôi nhà biển lung linh ánh sao. Cách trang trí giản dị mà đẹp, càng nhìn lâu càng thấy đẹp, cảm giác thật bình yên, dễ chịu. Bàn tay chủ nhân hẳn rất chăm chút ngôi nhà.
Nhà bé Bông chếch với nhà tôi một góc vuông. Ngôi nhà biển có ba người. Nhà tôi có ba người. Tức là chỉ có bố, mẹ và đứa con thơ. Nghe mọi người trong xóm nói, lẽ ra con đường của xóm xuyên thẳng qua nhà Bông nối với đường lớn nhưng chủ cũ lấn chiếm đất xây nhà nên ngõ này mới thành ngõ cụt. Nếu chính quyền rà soát lại, rất có thể nhà bé Bông sẽ bị giải tỏa. Nghe thế, biết thế. Nhưng thực lòng tôi không muốn nhà bé Bông bị tịch thu.
Từ khi vợ chồng tôi đến ở nơi này, tôi đã quen với nhịp sống đều đều và những gương mặt hàng xóm thân thuộc. Mọi thứ cứ giữ nguyên như vậy thì nhà ai cũng bình yên, mặc dù sự bình yên ấy có tính chất tương đối.
Mỗi chiều tan làm, đón con trai từ lớp mẫu giáo trở về đã thấy bé Bông đứng trước cửa ngôi nhà như chờ đợi. Con bé mới gần 4 tuổi. Con trai tôi kém 2 tuổi. Ngày nào cũng gặp nhau mà cuộc hội ngộ buổi chiều vẫn tràn đầy cảm xúc. Bé Bông nhìn thấy xe tôi thò đầu vào ngõ đã rối rít:
- A, em Bin, em Bin đi học về…Cháu chào cô ạ. Em Bin, em Bin chào chị chưa?
Bin của tôi lại típ mắt cười sung sướng:
- Chị…chị…
Tôi chưa thấy đứa trẻ nào gần 4 tuổi mà ngoan ngoãn, biết nghe lời và hiểu chuyện như bé Bông. Tôi yên tâm nấu cơm khi cho Bin chơi cùng con bé. Nhưng khác với trẻ con trong xóm, tôi cho đồ gì nó cũng từ chối không lấy, không ăn. Ban đầu tôi hỏi tại sao, nó chẳng chịu nói gì. Hỏi mãi, cái miệng xinh xinh mới mấp máy “Cháu sợ ba đánh”. Hóa ra ba bé Bông dặn ai cho gì không được lấy. Có thể ba mẹ nó cẩn thận thế đề phòng kẻ lạ dụ dỗ trẻ con. Tôi khuyến khích nó cầm đồ ăn bằng một lời hứa:
- Bông cứ cầm bánh ăn đi, tí cô sẽ xin phép ba Bông. Yên tâm, ba cháu sẽ đồng ý cho Bông ăn bánh của cô ngay mà.
- Thôi… cô đừng bảo gì ba cháu nhé.
Con bé muốn ăn lắm nhưng vẫn không dám cầm bánh. Nó nhìn chằm chằm Bin ăn. Tôi thấy vậy liền cầm bánh đút vào miệng nó. Không thể cưỡng lại mùi vị thơm ngon của chiếc bánh và trẻ con thì vẫn là trẻ con, nó tóm tém nhai chiếc bánh. Đúng lúc ấy, ba nó gọi với sang:
- Bông ơi, về ba bảo đây.
Mặt con bé hốt hoảng, tái mét. Nỗi sợ hãi thái quá hiện rõ trong đôi mắt trẻ thơ kia.
- Ôi cô ơi, ba cháu gọi, ba cháu gọi, làm sao bây giờ…
Tôi chưa kịp nói gì thì con bé đã lấy tay móc hết bánh còn ở trong miệng. Chưa yên tâm, nó cầm cốc nước uống ừng ực rồi phủi phủi miệng, mũi, đi về gấp gáp. Việc bé Bông ăn một chiếc bánh của hàng xóm đâu phải lỗi lầm gì to tát. Nhìn nó sợ sệt quá làm tôi cũng thắc thỏm như mình đồng lõa với tội phạm. Tôi ra trước cửa nghe ngóng. Đứng hồi lâu không thấy có chuyện gì tôi mới yên tâm vào nhà.
Ba mẹ Bông ít khi giao tiếp với người trong xóm. Nhà tôi gần gặn nhất nên ra vào hay chạm mặt nhưng cũng chỉ chào nhau theo kiểu xã giao. Vì thế, nhiều khi muốn góp ý điều gì cũng ngại. Tôi hơi chờn chợn bề ngoài của ba Bông, chân tay anh ta xăm trổ toàn hình rồng phượng y hệt dân xã hội đen. Anh ta ở nhà suốt, đến bữa là ra quán mua rượu. Nhìn thoáng qua ai cũng biết anh ta nghiện rượu. Duy nhất, nụ cười có vẻ hiền lành. Mẹ Bông buôn bán ngoài chợ, đi từ sáng sớm đến chiều muộn mới về. Thế nên việc chăm sóc con bé gần như anh ta đảm nhiệm. Nhìn vẻ ngoài vậy nhưng anh ta chăm bé Bông rất tỉ mỉ, sinh hoạt đúng giờ giấc. Đàn ông mà cứ quẩn quanh với việc cho con ăn, tắm rửa cho con, nấu cơm, chờ vợ về, chắc cũng bí bách lắm. Có lẽ do hoàn cảnh đưa đẩy, bó chân anh ta, chứ dễ dàng gì chấp nhận điều đó.
Bằng chứng là mỗi lần vô tình nhìn sang cửa ngôi nhà biển, tôi thấy rõ hai khuôn mặt lạnh nhạt với nhau, những hành động rời rạc trong một gia đình. Các cuộc cãi vã giữa họ xảy ra càng ngày càng nhiều. Hai vợ chồng tôi im phăng phắc mỗi lần nghe tiếng nhà bên xô xát, không khí nặng nề bên ấy lây lan sang cả nhà tôi. Chẳng biết chồng tôi nghĩ gì, còn tôi sợ tiếng bát đĩa loảng xoảng, đập nồi niêu của ba Bông. Tôi thương bé Bông của tôi đang phải trân trân chứng kiến cảnh đó. Tâm hồn non nớt của bé sẽ tổn thương biết nhường nào.
Sang nhà tôi, bé Bông kể:
- Cô ơi, cháu sợ lắm. Bố đập vỡ mấy cái bát đấy. Bố còn quát cháu nữa. Ngày nào bố mẹ cũng cãi nhau thôi.
Tôi nghe Bông nói mà thương:
- Lần sau, bố mẹ cãi nhau thì Bông chạy sang đây với cô.
- Bố mẹ bắt cháu ngồi im.
Tôi chẳng biết nói với con bé điều gì để an ủi thì may sao, nó nhanh chóng quên đi câu chuyện và quay sang Bin:
- Bin ơi, lên xe chị đèo, chị sẽ lái xe bay vào vũ trụ. Em có đi không?
Bin cười tít mắt, lật đật chạy lại.
Bé Bông tiếp tục:
- Bám chắc vào, chị bắt đầu bay vào vũ trụ nhá. Đó chính là nơi chi chít các vì sao như trên cửa sổ nhà chị kia kìa. Ba mẹ chị bảo, những ngôi sao ấy sẽ mang lại may mắn cho chị đấy. Ước mơ của chị là bay lên vũ trụ…
Chẳng biết người nói, người nghe có hiểu gì không mà hai chị em vui vẻ, say sưa đến lạ. Mẹ Bông về. Bé Bông xin phép về nhà ăn cơm, tôi nhìn theo đôi chân sáo và ngước lên những vì sao, hình như chúng đang nhấp nháy.
Dọn mâm cơm ra, tôi phát hiện chiếc kẹp nơ của bé Bông để quên trên bàn nên mang sang trả. Chắc cả nhà đang ăn cơm phía trong, khẽ đẩy cửa, tôi ngó vào. Bỗng nghe tiếng quát lanh lảnh của mẹ Bông:
- Mẹ cái con này, mày có ăn nhanh không thì bảo. Ngậm thế à, tao tát cho cái bây giờ…
Nếu biết tôi nghe thấy chắc mẹ Bông ngại lắm, tôi nghĩ thế nên vội vàng rụt đầu lại để bố mẹ Bông không phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Chắc chị ấy làm lụng mỏi mệt, áp lực quá nên về nhà to tiếng với con bé. Sự hằn học của bố mẹ Bông khác hẳn cách mà con bé ứng xử. Đôi khi tôi nghĩ con bé sinh nhầm nhà.
Tôi dõi theo từng diễn biến trong ngôi nhà biển. Mấy ngày nay, nét mặt của bố mẹ Bông có vẻ rạng rỡ hơn. Lạ nữa, chiều tối hôm qua cả nhà con bé đèo nhau đi chơi. Lâu rồi tôi không thấy cảnh đó nên cảm giác có điều gì khang khác. Rồi bé Bông sẽ kể cho tôi nghe. Đúng như tôi nghĩ. Không cần hỏi gì con bé đã khoe ngay:
- Cô ơi, bố cháu sắp đi làm rồi đấy. Ngày kia bố cháu đi làm. Bố bảo thế.
- Cô chúc mừng cả nhà cháu.
Con bé sao hiểu được việc bố nó đang thất nghiệp rồi tìm được việc làm. Nó chỉ cảm nhận niềm vui lớn lao ấy qua thái độ, câu chuyện của bố mẹ nó thôi. Ngồi chơi với Bin, chốc chốc nó lại nói với tôi “Ngày kia bố cháu sẽ đi làm”. Sự hào hứng của bé Bông khiến tôi cũng phấn chấn, mừng rỡ theo.
Rồi đến “ngày kia”. Tôi đứng bên ô cửa nhìn sang nhà bé Bông. Đúng thật, bố nó cầm túi xách đi làm, phấn khởi ra mặt. Tất cả mọi cãi vã, chửi bới như lớp nham thạch được phun ra trong lúc bức bối, bế tắc của con người. Bố nó thất nghiệp. Mẹ nó trĩu vai gánh nặng. Giờ coi như êm xuôi. Nhà con bé sẽ ổn. Tôi thở phào nhẹ nhõm như chuyện của nhà mình.
Bố Bông đi làm được hai hôm, ngày thứ ba tôi lại thấy anh ta ở nhà. Lo lắng, tôi vội hỏi Bông:
- Bố cháu không đi làm nữa sao?
Bông xịu mặt:
- Vầng, bố cháu lại ở nhà cô ạ!
Tôi không hỏi gì thêm sợ con bé buồn, hơn nữa chắc nó cũng chẳng biết tại sao. Ngôi nhà biển nhanh chóng tái lặp không khí trước đây và hình như còn căng thẳng hơn rất nhiều.
Mấy ngày không thấy bé Bông sang chơi, tôi bế Bin qua lại trước cửa nhà con bé. Tìm quanh chẳng thấy nó, bóng mẹ nó cũng mất hút. Bố Bông lầm lũi, đến bữa lại mua rượu về. Tôi hỏi, anh ta bảo “Bông về quê ngoại chơi rồi”.
Nhưng đến cả tháng không thấy con bé ra.
Bà hàng xóm nói bố mẹ nó bỏ nhau rồi. Con bé theo mẹ. Thế là gia đình trong ngôi nhà biển không giữ được sự bình yên như vẻ ngoài của nó. Bé Bông đi không chào mẹ con tôi lời nào. Tội nghiệp, chắc nó cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Người lớn sẽ nói dối nó theo cách của họ.
Được một thời gian thì bố Bông treo biển bán nhà. Anh ta đi đâu mọi người trong xóm đều không biết. Có một gia đình đến đã thuê nhà ở tạm. Đã hơn hai năm nay, biển rao bán vẫn treo lủng lẳng dưới nắng mưa mà ngôi nhà biển chưa bán được. Vài người đến nhưng xem xong là quay gót “một đi không trở lại”. Có thể vì ngôi nhà không sổ đỏ, hoặc nó quá nhỏ, hoặc vì lý do nào đó…
Thỉnh thoảng, tấm biển rao bán ngôi nhà không sổ đỏ ấy lại đập vào mắt khiến lòng tôi chùng xuống. Lúc ấy, tôi thèm nghe cái giọng nhỏ nhẹ, lễ phép của bé Bông vô cùng. Chắc bây giờ bé Bông lớn lắm, nếu gặp lại mẹ con tôi hẳn bé Bông cũng chẳng nhận ra nữa đâu. Cũng như con trai tôi, giờ làm sao nhớ được chị Bông là chị nào. Trẻ con thật dễ quên. Nhưng ở một góc trong trái tim mình, tôi sẽ luôn dành để nhớ thương khuôn mặt ngây thơ, ngoan ngoãn đó. Cầu mong những ngôi sao trên bầu trời hãy chở che cho bé con.
Truyện ngắn của Trần Ngọc Mỹ
Bắc Ninh














Ý kiến bạn đọc (0)