Phía sau kỷ niệm
![]() |
| Minh họa: Thế Đại. |
Tuy vậy, cả nhà Hân đang đau đầu trong chuyện chọn trường chọn lớp cho con, và cuối cùng sau nhiều cuộc bàn luận sôi nổi, gia đình đi đến thống nhất sẽ gửi con ở một trường mầm non có uy tín và không xa lắm, để ông bà nội có điều kiện đưa đón cháu hàng ngày.
Ngày đầu tiên đưa con nhập học và làm quen với cô giáo cùng các bạn, vừa dỗ dành con, Loan vừa tranh thủ gặp cô chủ nhiệm. Cô giáo chủ nhiệm giới thiệu tên là Minh, còn khá trẻ, chỉ trạc tuổi Loan, có dáng người thanh mảnh, mái tóc đen mượt và khuôn mặt trắng trẻo, phải nói là khá ưa nhìn! Sau khi bày tỏ sự lo lắng, Loan được cô Minh phân tích và trấn an yên tâm ra về.
Tuy nhiên, vì có những hôm bận việc cơ quan, Loan không đón con được nên nhờ bà nội đón giúp. Hôm đó, chồng Loan đi công tác không về, buổi tối, mẹ chồng Loan hớt hải chạy sang và kéo con dâu vào bếp, thì thầm to nhỏ:
- Ôi trời ơi, mẹ bảo này, có chuyện, có chuyện rồi!
- Chuyện gì cơ mẹ? - Loan ngạc nhiên hỏi.
- Tưởng ai xa lạ, hóa ra con Minh!
- Cô giáo thằng cu Tôm chứ gì mẹ?
-Ừ, nó là người yêu cũ của chồng mày đấy!
Bất ngờ, sững sờ, Loan lặng người đi:
- Sao con có nghe ai kể gì về cô ta đâu?
Mẹ chồng Loan phân trần: Thì... ai lại kể những chuyện ấy ra làm gì, bây giờ, nó trùng lặp ngẫu nhiên như thế này nên mẹ mới cho mày biết để mà tính, chứ mẹ thấy nó thế nào ấy. Mà thôi, đừng kể gì với thằng Hân nhé, kẻo rồi lại phức tạp ra! Nhưng mà cái Minh nó nhận ra mẹ rồi!
Và bà ngập ngừng nói thêm: Hồi trước, Hân nó cũng đưa về nhà đôi lần! Sau này cũng chẳng có tin tức gì về nó, tưởng nó đi làm đâu xa, ai dè!
Vốn không phải là người hay ghen nhưng cũng là đàn bà, không hiểu tại sao, một người dịu dàng mát tính như Loan lúc ấy cũng sôi lên sùng sục. Chẳng phải ghen mà hình như là bực bội, lo lắng về một số điều khó nói, nhất là có một nỗi sợ vô cớ trú ngụ trong Loan.
Được 13 ngày đi trẻ, cu Tôm đột nhiên bị ốm sốt cao, bỏ ăn một ngày, vợ chồng Hân vội vàng đưa con đi viện. Bác sĩ chuẩn đoán là bị viêm phế quản nặng do nhiễm lạnh và nằm quạt nhiều! Cầm kết quả khám bệnh, chưa kịp làm thủ tục nhập viện, quá xót con, Loan chu chéo với chồng:
|
Những giọt nước mắt sắp rơi xuống má Loan nhưng Loan tự nhủ phải gắng kiềm chế, vì cô biết, đã có một mảnh vỡ khía vào giữa hai người, tạo thành khoảng trống vô hình. |
- Tôi biết ngay mà, kiểu gì cũng có chuyện!
- Chuyện gì cơ?
- Anh còn hỏi chuyện gì à, có khác nào tôi gửi trứng cho ác!
- Em nói gì mà anh không hiểu!
- Thì anh nghe cho nó thủng đây này: Cô giáo chủ nhiệm, cái người mà trực tiếp trông nom con trai anh là cô Minh đấy!
- Minh nào?
- Anh còn giả vờ không hiểu, cái cô Minh người yêu cũ của anh chứ ai, đã từng thề non hẹn biển, giờ thì lãnh hậu quả nhé!
Hân vò đầu bứt tai vì trong lòng rối bời, con đang sốt cao, vợ thì cứ gào lên ở chỗ đông người, không khỏi xấu hổ, anh kéo vợ vào phòng bệnh và cố ghìm cơn giận dữ, đi làm thủ tục cho con trai.
Đêm đầu tiên trong viện với con, vợ chồng Hân- Loan đều ở lại. Sau khi con đã uống thuốc hạ sốt và thiếp đi, Loan bắt đầu dằn vặt chồng:
- Tôi mà biết thế này, đời nào tôi gửi con vào chỗ ấy, vì bà nội đến đón nên cô ta cũng nắm được thông tin, đúng cái kiểu trả đũa đây mà, chắc hồi xưa, anh sâu nặng với cô ta nên giờ cô ta có dịp trút vào thằng bé, mà nó bé tí thế kia biết gì mà mách, chỉ khổ con tôi!
Thấy Loan rền rĩ, Hân rối bời, biết Loan chỉ vì xót con mà quá lời nhưng trong lòng Hân cũng có một cảm giác thật khó chịu, khó tả đan xen lẫn lộn. Vừa bất ngờ khi biết Minh công tác ở gần đây, lại vừa muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành nguyên nhân vì sao con bị ốm như vậy, mặt khác cũng giận vợ, giận mẹ không giữ bình tĩnh, làm rối mọi chuyện.
- Loan à, em đừng xử sự như thế, phải bình tĩnh, đằng nào thì nó cũng ốm rồi, mà trẻ con ốm đau là chuyện bình thường, nhất là khi nó mới đi trẻ chưa thích nghi kịp với môi trường mới!
- Bình thường à, em thấy nó không bình thường tí nào, anh đừng nói nữa!
Hân sững sờ nhìn vợ, không còn tìm thấy đâu sự dịu dàng vốn có của Loan, có một cái gì đó như là vết nứt rạn vào lòng Hân, anh thức đến sáng.
Do lên viện kịp thời, phát hiện đúng bệnh và được uống thuốc chăm sóc đầy đủ, đến trưa hôm sau, cu Tôm đã tỉnh táo hẳn và dứt cơn sốt. Vợ chồng Loan cũng nguôi nguôi và cùng ở lại nốt một ngày chăm con, để ngày mai bà nội lên với cháu. Khoảng 2 giờ chiều, có tiếng người vào phòng bệnh, Loan ngẩng lên: Là cô giáo Minh đi cùng một cô giáo nữa còn khá trẻ. Thoáng chút bất ngờ trong đôi mắt Hân và Loan lại không giữ được bình tĩnh, trong khi Minh tay vẫn cầm túi hoa quả đứng ở đầu giường của Tôm.
- Đấy, cô giáo xem, ở nhà cháu chẳng bao giờ ốm đau đến nỗi này, vậy mà đi trẻ có mấy bữa, chả hiểu các cô trông nom kiểu gì mà ra cơ sự này, tôi không để yên đâu, tôi sẽ gặp Ban giám hiệu nhà trường để làm rõ mọi chuyện.
Minh rơm rớm nước mắt, nhìn vợ chồng Hân:
- Có lẽ anh chị hiểu nhầm tôi mất rồi!
- Còn nhầm lẫn gì nữa, tôi cũng biết hết chuyện rồi, nhưng tôi không nghĩ cô lại xử sự như thế, chuyện người lớn là của người lớn, trẻ con vô tội, tôi sẽ chuyển con tôi sang lớp khác.
Trước những lời xúc phạm của Loan, Minh nghẹn ngào bước vội ra phía cửa, Hân định chạy theo nhưng ghìm lại, khuôn mặt căng thẳng. Loan cũng bật khóc. Thấy tình hình trở nên tồi tệ, cô gái trẻ đi cùng Minh nhẹ nhàng đặt túi quà xuống bàn và nói: “Anh chị à, thực ra mọi chuyện không phải như thế đâu, cháu vào học được 12 ngày đã được cô Minh chăm sóc cẩn thận, khi gặp bác gái đến đón cháu, hôm ấy, chị Minh có tâm sự với em về chuyện ngày trước và chị ấy cũng dặn em cùng một cô giáo nữa quan tâm tới cháu hơn, thậm chí chị Minh trực tiếp xúc cơm cho bé và ngủ cạnh bé! Cháu nó có mấy hôm mà đã quen bạn quen lớp, chỉ quấn cô Minh thôi. Có điều mấy hôm vừa qua chị Minh xin nghỉ để kết hôn, chúng em cũng mừng cho chị ấy vì chị cũng nhiều tuổi rồi, nên động viên chị ấy nghỉ thêm để lo công việc. Từ hôm chị Minh nghỉ, Tôm lại quấy và không chịu ăn, cứ đòi cô Minh xúc, 2 hôm liền nó tè dầm trong lúc ngủ, chúng em lại chủ quan bật quạt trần, nên cháu bị ốm!”
Tất cả đều lặng đi trước lời kể của cô giáo trẻ, đúng lúc ấy, thằng Tôm bật dậy gọi tên cô Minh, rồi nó ôm chặt lấy cô Minh đòi về, nó hỏi rằng "Bao giờ cô quay lại lớp với nó!"
Loan liếc trộm chồng, thấy Hân buồn bã nhìn con. Minh xin bế thằng Tôm ra hành lang cho thoáng, để 2 vợ chồng Hân trong phòng bệnh, Loan thở dài: “Anh hiểu cho em, cũng vì thương con nên lại mắc cái tính đàn bà thôi mà!” Hân khẽ nói : “Em có muốn biết tại sao anh và Minh chia tay không! Vì chính anh đã có một sai lầm mà cô ấy không tha thứ, cô ấy là người chủ động chia tay chứ không phải anh đâu”.
Những giọt nước mắt sắp rơi xuống má Loan nhưng Loan tự nhủ phải gắng kiềm chế, vì cô biết, đã có một mảnh vỡ khía vào giữa hai người, tạo thành khoảng trống vô hình.
Truyện ngắn của Thu Hằng
Bắc Ninh
















Ý kiến bạn đọc (0)