Dành cho các em: Chú thỏ trung thực
BẮC NINH - Bình minh vừa hé những tia nắng đầu tiên trên khu vườn của bác Gấu, những giọt sương long lanh đọng lại trên từng ngọn cỏ như những viên pha lê nhỏ xíu.
Gió thổi nhè nhẹ, mang theo hương thơm ngọt ngào của cỏ cây hoa lá, xen lẫn tiếng chim hót ríu rít trên cành. Chú thỏ Bông đã thức dậy từ lúc nào, đôi mắt tròn xoe liếc nhìn về phía cuối vườn - nơi có những luống cà rốt tươi ngon của bác Gấu.
Bụng Bông sôi lên "ùng ục" mà không dám chạy đến như mọi khi. Bác Gấu đã dặn rất rõ: "Ai muốn ăn cà rốt phải xin phép bác trước nhé!". Nhưng... bác đang ngủ say trong căn nhà gỗ kia, còn Bông thì đói quá rồi! Bông lưỡng lự, nhưng cơn đói dần chiến thắng lý trí.
![]() |
Minh họa: AI. |
Chú nhón chân tiến vào vườn. "Chỉ một củ thôi... bác sẽ không biết đâu!" - Bông tự nhủ. Mùi thơm ngọt ngào của cà rốt tươi khiến chú quyết định nhanh tay nhổ lên hai củ mập mạp, ôm chặt vào ngực và chạy một mạch về nhà, tim đập thình thịch. Về đến nhà, Bông ngồi thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào hai củ cà rốt đỏ au trên bàn. Nhưng lạ thay, chú chẳng thấy vui chút nào, có gì đó nghẹn lại trong cổ họng.
***
Đêm đó, Bông trằn trọc không ngủ được. "Nếu mình nói ra, bác sẽ giận mất thôi. Nhưng nếu không nói, mình sẽ mãi là kẻ không trung thực...". Bông thở dài, hai tai rủ xuống, tưởng tượng cảnh bác Gấu thất vọng nhìn mình.
Sáng hôm sau, khi Bông lê bước ra vườn với đôi mắt sưng húp vì mất ngủ, chú gặp anh Sóc Nhí đang hái hạt dẻ trên cành cây cao.
- Sao mặt mày em ủ rũ thế này? Sóc Nhí tò mò hỏi.
- Em... em làm chuyện sai trái rồi! - Bông nói giọng run run.
Bông kể lại chuyện nhổ trộm cà rốt. Sóc Nhí nghe xong, gãi gãi đầu:
- Thế thì đơn giản thôi, em đi xin lỗi bác Gấu là xong!
Bông lắc đầu mạnh:
- Không được đâu! Nếu em nói ra, bác sẽ giận lắm. Có khi còn không cho em vào vườn nữa.
Nói đến đây, Bông bật khóc:
- Nếu bác Gấu biết, bác sẽ rất thất vọng. Bác đã tin tưởng em, cho em vào vườn, dạy em biết bao điều, còn em lại...
Sóc Nhí tiến đến vỗ nhẹ vai Bông, rồi nói: - Này Bông, anh hỏi Bông nhé: Bông nghĩ bác Gấu sẽ buồn hơn khi nào? Khi Bông thành thật thú nhận lỗi lầm, hay khi bác tự phát hiện Bông đã lừa dối?
Bông ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe:
- Nhưng... Em sợ bác sẽ không thương em nữa!
Sóc Nhí nói nhẹ nhàng:
- Bông à, anh nghĩ bác sẽ buồn, nhưng bác cũng sẽ vui vì Bông đủ dũng cảm để thú nhận.
Bông ngạc nhiên hỏi: - Thật sao?
Sóc Nhí mỉm cười:
- Chắc chắn luôn! Bác Gấu là người tốt nhất mà anh biết.
Suy nghĩ một lúc, Bông trả lời:
- Được rồi, em sẽ... sẽ thú nhận với bác. Nhưng mà anh Sóc Nhí ơi, nếu bác giận, anh sẽ an ủi em nhé?
- Dĩ nhiên rồi!
Lời nói của Sóc Nhí như tiếp thêm sức mạnh cho Bông. Chú quyết định quay lại vườn bác Gấu, hai tay ôm chặt hai củ cà rốt. Khi thấy chú thỏ nhỏ bước vào với vẻ mặt lo lắng, bác Gấu đang tưới cây liền dừng lại:
- Bông à, sao thế?
Bông nghẹn ngào, đưa hai củ cà rốt ra, miệng lí nhí:
- Bác ạ... con... con có chuyện phải nói với bác. Con đã nhổ trộm cà rốt của bác hôm qua. Con xin lỗi bác!
Bác Gấu không giận dữ như Bông tưởng mà ôm chú thỏ nhỏ vào lòng:
- Bông biết nhận lỗi là rất dũng cảm. Bác không giận đâu, nhưng từ nay, muốn ăn cứ hỏi bác nhé!
Bông nước mắt lăn dài: - Vâng ạ! Con sẽ không bao giờ làm như vậy nữa!
Bác Gấu kéo Bông vào vườn, dạy Bông cách trồng cà rốt. Bác giải thích: "Hạt giống cần thời gian và sự kiên nhẫn mới nảy mầm, giống như lòng trung thực vậy. Nó cần được vun đắp từng ngày".
Mùa thu đến, khu vườn trĩu quả nhờ công chăm sóc của hai "bác nông dân". Bông không còn là chú thỏ ham ăn vội vàng nữa mà đã học được cách chờ đợi và trân trọng thành quả lao động. Bông hiểu rằng, sự trung thực không chỉ là nói ra sự thật, mà còn là sự can đảm để đối diện với lỗi lầm của chính mình.
Ý kiến bạn đọc (0)