Thềm nhà dấu yêu
Ngôi nhà cũ đượm màu ký ức. Bậc thềm rêu lạnh, hiu hắt nhớ bước chân. Cây ngâu già đầu hè vẫn tỏa hương thanh khiết, chờ ngón tay gầy mang vào ướp hương cho chén trà sớm hôm sóng sánh.
Chạm ánh nhìn nơi đâu cũng thấy bóng mẹ hao gầy. Những nếp gấp trên khuôn mặt hiền từ. Đâu đó vấn vương tiếng ho khi gió chuyển mùa.
Đêm xuống thấp. Nửa vầng trăng nghiêng nghiêng, treo chênh vênh. Mấy vì sao lung linh, run nhè nhẹ. Vài cụm mây không rõ hình thù điểm xuyết trên vòm trời xanh xao thăm thẳm như những giọt nước mắt từ sâu thẳm tâm can. Vai bạn cứ rung lên từng chặp.
Cha mất vì tai nạn lao động, khi bạn đang học cấp hai. Mẹ chăm sóc nâng niu, giữ gìn bạn từng ly từng tí. Khi ông mặt trời chưa ló rạng, mẹ đã gánh những chuyến hàng khắp phố khắp sông, oằn mình lo bát cơm, manh áo cho bạn học đủ đầy. Đền đáp công lao, bạn thành đạt, có nhà cao cửa rộng ở thành phố. Bạn muốn đón mẹ đến ở nhưng mẹ bạn dứt khoát ở lại chốn quê nhà để hương khói cho chồng và ông bà tổ tiên.
Mẹ không đành xa căn nhà bằng tuổi bạn. Càng không đành để bậc thềm phủ lá hắt hiu. Hằng ngày mẹ vẫn chịu nắng, chịu sương trên cánh đồng xanh, trên mảnh vườn xưa cũ. Và cứ lặng thầm tựa cửa ngóng con cháu về mỗi dịp cuối tuần, rồi gửi thành quả lao động cho cháu con mang ra thành phố.
Cứ thế, ngày nối ngày trôi đi, mẹ theo cha về xứ khác. Chỉ còn mình bạn ngồi bên thềm vắng. Thèm được nghe câu ca ru hời ngọt ngào của mẹ những đêm trăng. Thèm được sà vào vòng tay ấm áp yêu thương mỗi khi mệt mỏi. Thèm được bưng chén trà mời mẹ. Thèm được nấu cho mẹ những bữa cơm ngon. Thèm được ngồi chải tóc cho mẹ bên thềm mỗi ngày…
Ngồi bên bạn dưới màn trời bàng bạc bởi ánh trăng, giữa không gian u tịch của ngày Vu lan đang đến gần, tôi chợt nghĩ về những ngày tháng bỏ quên bên dòng suối thương yêu, dịu ngọt của tình mẹ. Những tháng ngày vùn vụt trôi theo guồng quay bộn bề lo toan công việc và sự lần lữa cho mỗi khi về thăm cha mẹ của tôi. Những nếp nhăn theo tháng ngày bôn ba xuôi ngược nẻo đường nuôi con khôn lớn cứ lặng lẽ theo nhau ngự trên khuôn mặt dãi dầu của mẹ.
Tôi nhẩm tính, nếu báo hiếu tính theo mùa Vu lan. Nếu bố mẹ còn sống được hai mươi năm nữa thì chỉ có hai mươi lần báo hiếu. Nhưng với nhiều người bố mẹ có thể còn sống trên đời này khoảng 10 năm nữa hay thậm chí còn ngắn ngủi hơn thì… Tôi không dám nghĩ tiếp. Sự chần chừ, có thể sẽ mất đi cơ hội.
Nửa vầng trăng vẫn đang chơi vơi giữa trời. Vài ngày nữa trăng sẽ tròn trịa. Rồi sẽ hao khuyết. Sẽ lặn. Và sẽ mọc. Cái chu kỳ miên viễn. Như sinh tử là quy luật ở đời. Bầu trời vẫn bao la vời vợi. Áng mây trắng lửng lơ nhắc tóc mẹ bạc màu. Tôi chạnh lòng mong trời mau sáng, để về lại thềm nhà. Nơi ấy, có bóng cha mẹ tôi tảo tần hôm sớm, ngóng tôi về với yêu thương…
Tản văn của Thu Hường
Ý kiến bạn đọc (0)